Chương trước
Chương sau
Nơi đây rất hoang vắng, cây cối thưa thớt, cồn cát khắp nơi, chỉ cần gió thổi qua, trời đầy cát vàng chảy như nước.
Trên thực tế không cần tìm hiểu, Diệp Thiên cũng biết, hoàn cảnh ở đây rất khắc nghiệt, không có khả năng loại cửu chuyển hoàn hồn thảo thích nơi ẩm ướt và tối lăm lại mọc ở đây được.
Trên thực tế Diệp Thiên tìm kiếm xung quanh xem có dấu vết của người sống không. Sẵn tiện hỏi thăm về nơi này, cũng thuận tiện hỏi một chút hiệu thuốc trong thành có cửu chuyển hoàn hồn thảo hay không.
Hàng khô cũng là có thể dùng luyện cửu chuyển hoàn hồn đan.
Tìm tòi vài phút, bay mấy ngàn dặm, vẫn là nơi hoang vu không có dân sinh sống, xung quanh vẫn hoang vu khắc nghiệt như vậy.
Cũng bình thường, ở vùng đất hoang sơ này so với trái đất lớn hơn một trăm lần, trái đất có gần chục tỷ người dân sinh sống. Nếu tính theo tỉ lệ, vùng đất này phải có hơn ngàn tỷ người dân sinh sống.
Nhưng vùng đất này chỉ có ba trăm tỷ dân cư.
Có thể thấy được Thiên Hoang nơi đây rất khắc nghiệt.
Vì vậy Diệp Thiên có thể dễ dàng kết luận, Thiên Hoang Tinh sở dĩ là vùng đất hoang ở trên trời, có rất nhiều nơi hoang vu. Không có người sống ở đây nhiều cho nên gọi là Thiên Hoang.
Bay gần hai vạn km sau, cây cối mới trở nên xanh tươi lên.
Bay thêm không bao lâu, Diệp Thiên liền cảm nhận được ở vùng đất bên cạnh có hơi thở người tồn tại.
Hơn nữa bằng thính giác nhạy bén của mình, cũng không khó đoán ra, có người ở đây.
Cuối cùng, Diệp Thiên xác định nhanh phương hướng, bay nhanh đến nơi có hơi thở người.
Hai trăm dặm, trong rừng cây.
Mười mấy thanh niên nam nữ cùng một đám người mặc đồ đen chém giết lẫn nhau.
Mười mấy thanh niên nam nữ người mặc đồ xanh trắng đan xen đạo phục, tóc dài, cầm trong tay hạ phẩm thần binh, bị hơn hai mươi người mặc đồ đen vây quanh cùng chém giết.
Trên mặt đất, đã có hơn hai mươi mấy xác chết.
Mà đám người bận đồ đen vẫn chưa một người ngã xuống.
Bọn họ cầm trong tay trung phẩm thần binh, chém giết đám người bận đồ xanh trắng một cách dễ dàng như giết gà vậy.
"Thanh Sơn sư huynh, lão sư bọn họ khi nào mới đến, chúng ta sắp trụ không nổi rồi. Cứ đà như thế này mãi, Long tộc chúng ta tất cả đều sẽ chết hết!"
Một người trong số những người mặc đồ xanh trắng một bên đang tấn công bọn áo đen, một bên gân cổ hét lên.
"Bắc Lương thành cách nơi này hơn một ngàn dặm, với tốc độ của lão sư ít nhất hơn mười lăm phút, có khi nữa tiếng nữa mới có thể đến!"
Lý Thanh Sơn, tay che lại bụng bị chém một đao, một bên kiên cường chống cự, một bên cắn răng đáp lại.
"Xong rồi xong rồi!"
Tức khắc liền có người tuyệt vọng nói: " Nữa tiếng nữa, chúng ta toàn bộ sẽ bị giết hết, Long tộc duy nhất của chúng ta sẽ không còn nữa, cha mẹ chúng ta, anh chị em chúng ta, bọn họ liền không có thể đứng lên, vĩnh viễn đều trở thành nô lệ!"
"Chúng ta thực xin lỗi lão sư đã thu nhận, thực xin lỗi tộc trưởng kỳ vọng cao, thực xin lỗi người dân chờ đợi, chúng ta đều là người mang tội, Long tộc vĩnh viễn là người mang tội!"
"Ha ha ha!"
Một đám mặc đồ đen cười phá lên.
"Các người là người Long tộc, liền không tư cách đứng lên ở Thiên Hoang này. Các người từ nhỏ đến lớn đều làm nô lệ cho chúng tôi trên Thiên Hoang, không cần mơ tưởng ở Thiên Hoang sẽ có một nơi tự do thuộc về các người, mà Long tộc các người đừng có mà mơ tưởng, chúng tôi sẽ dùng một đao giết hết các người, làm cho Long Tộc các người bị tiêu diệt hết!" Người cầm đầu của đám người bận áo đen lên tiếng.
Khi nói chuyện, người đó lại giết chết một nam một nữ.
"Thanh Sơn sư huynh, anh mau nghĩ cách mang Sương Nhi rời đi, em ấy là người mang linh lực tối cao nhất, sẽ có hy vọng cho Long tộc sau này, Long tộc chúng ta nhất định phải để lại một người để duy trì Long Tộc sau này, không thể đều bị giết hết tại đây!"
Có một cô gái khàn cả giọng gào rống, hạ phẩm thần binh trong tay nhanh nhẹn múa may.
"Em không đi! Em muốn cùng các anh chị chiến đấu đến cuối cùng dù chỉ còn môt hơi thở!"
Một cô nương mười tám mười chín tuổi, cắn chặt hàm răng, khí tức trên người điên cuồng tuôn ra, dung nhan nhu mì xinh đẹp giờ phút này trở nên cực kỳ dữ tợn. Trong mắt tràn đầy sự kiên cường và mạnh mẽ.
"Trốn không thoát! Các người dù một người cũng trốn không thoát!"
Đám người áo đen tấn công càng thêm mãnh liệt.
Mười hai người nam nữ trẻ tuổi, khi nảy cong nói chuyện, giờ chỉ còn lại bảy người.
"Cô có linh lực tối cao đúng không? Chúng tôi đây sẽ giết cô trước , cho Long tộc các người mang tuyệt vọng mà chết đi. Ha ha!!!"
Người cầm đầu bọn áo đen cười dữ tợn nói.
Trong tay trung phẩm thần binh, giống như cung tên mà bắn nhanh về phía hướng phía vị trí trái tim cô bé mà phóng tới.
"Sương Nhi! Mau tránh ra!!!"
Sáu thanh niên nam nữ hoảng loạn la hét nhào tới.
Đột nhiên, một tên bận đồ đen cầm kiếm đột nhiên triều hướng phía sau lưng cô mà đâm tới.
"Sương Nhi!!!"
Sáu người thanh niên nam nữ hoảng sợ như chết đi sống lại, tròng mắt trợn ngươc, trong lòng tuyệt vọng tới cực điểm.
Đúng lúc vào lúc này.
Vút!
Một tia quỳnh quang lam xẹt qua, Sương Sương xoay một vòng.
Roẹt!
Keng!
Tên áo đen sau lưng Sương sương bị chém đầu, thanh kiếm bay về phía cô cũng bị đánh rơi.
Giây tiếp theo!
Một thanh thượng phẩm phi kiếm huyền phù xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỉ thấy đứng trên phi kiếm thượng là một người đàn ông, cùng với một người người lớn tuổi, hai vị cô nương nằm đó sắc mặt tái nhợt, lại không mất đi nét đẹp, còn có một con tiểu bạch miêu cùng một con tiểu bạch hổ.
Lúc này, người đàn ông phong độ ngời ngời, nhìn quét tất cả mọi người ở đây. Cho người ta cảm giác tựa như một ông vua, đang quan sát người dân của mình.
"Tôi muốn hỏi một chút, nơi này là chỗ nào, ở đây chỗ nào cửu chuyển hoàn hồn thảo có thể sống, ai nói cho tôi, tôi liền giúp người đó." Diệp Thiên nhìn mọi người hỏi.
Mấy người nam nữ đang ngây ra vừa nghe Diệp Thiên nói trong ánh mắt tràn đầy kích động kêu lên:
"Là Tiên Thiên tu sĩ! Anh ta dùng thượng phẩm thần binh làm phi kiếm! Là Tiên Thiên tu sĩ không sai!"
Bọn họ hết mực mừng rỡ, như đang dần bị nhấn chìm trong bóng tối lại đột nhiên có một tia sáng, làm cho bọn họ tìm ra được phương hướng thoát ra khỏi bóng tối.
"Cảm ơn anh đã cứu Sương Nhi!"
Lúc này Sương Sương chắp tay hành lễ nói: "Nơi này là ngoại ô phía Bắc của Bắc Lương thành, cửu chuyển hoàn hồn thảo sinh trưởng ở mảnh đất trung nam bộ của Thiên Hoang, ở đây là phía bắc tất nhiên không có, bất quá trong tiệm bán thuốc ở Bắc Lương thành có thể mua được
Diệp Thiên nghe vậy liền trở nên vui vẻ, lập tức nói với Sương Sương: "Tôi quyết định giúp các người, đám người mặc áo đen này các người muốn giết hay muốn đánh cho tàn phế?"
Lời vừa nói ra, các thanh niên nam nữ mừng như điên.
Muốn chết hay là muốn tàn, lời này thật khí phách!
Đủ để biết được cách hành sự tác phong của vị tu sĩ Tiên Thiên cảnh này!
Nở một nụ cười sảng khoái cả người!
"Tiền bối, chúng ta chỉ cần một người sống!"
Lý Thanh Sơn lập tức ôm quyền nhi nói.
"Được!"
Diệp Thiên gật gật đầu.
"Mẹ nó!"
Tên cầm đầu bọn người áo đen tức giận chửi.
"Cậu cho rằng cậu là tu sĩ Tiên Thiên cảnh liền dám tùy tiện giết chúng tôi sao? Tôi nói cho cậu biết. Thế lực sau bọn tôi không phải người như cậu có thể đắc tội!"
"Một đám rác rưởi, sau lưng có thể có thế lực lớn thế nào."
Diệp Thiên nhàn nhạt nói, khí tức trên người tức khắc như thủy triều điên cuồng tuôn ra, từ bốn phương tám hướng đánh sâu vào sao đó truyền ra ngoài. Tức khắc hóa thành ngàn vạn quỷ thủ.
Chỉ là ở trong nháy mắt, liền khiến hơn hai mươi người mặt áo đen xé thành mảnh nhỏ, máu tươi lập tức tràn ngập trên đất
Toàn bộ mọi người đều kinh hãi.
Tên cầm đầu bọn áo đen bị dọa nằm liệt dưới đất!
Bảy người thanh niên nam nữ che miệng kinh hãi sợ ngây người!
Vị tiền bối Tiên Thiên cảnh cũng quá lợi hại rồi!
"Ba vẫn là rất lợi hại nha!"
Đóa Đóa vỗ tay cười khanh khách lên.
Đóa Đóa lên tiếng, lập tức khiến cho bảy người thanh niên nam nữ lấy lại tinh thần, tất cả đều hướng Diệp Thiên cung kính nói:
"Cảm ơn tiền bối ra tay cứu giúp. Chúng tôi cùng Long tộc đều sẽ vĩnh viễn nhớ đến đại ân đại đức này!"
"Không sao."
Diệp Thiên vẫy vẫy tay.
Dứt lời, trên người anh lại phóng xuất ra một đoàn kinh khí, nhanh như tia chớp đánh vào ngực tên cầm đầu bọn người áo đen.
"A!"
Người áo đen kêu lên một tiếng bay đến nằm vắt vẻo trên cành cây, hơi thở trở nên thoi thóp.
"Để lại cho các người một người sống." Diệp Thiên nhàn nhạt nói: "Muốn hỏi cái gì, liền đi cạy miệng tên đó ra mà hỏi đi."
"Vâng! Tiền bối!"
Bảy thanh niên nam nữ đi đến tên áo đen, hung tợn đấm đá tên áo đen mấy cái, sau đó kéo khăn bịt mặt của tên đó xuống, một gương mặt hiện ra ở trước mặt bọn họ.
Chỉ thấy một cậu con trai tóc hơi hơi vàng, mắt hơi phiếm lam, so với bảy thanh niên nam nữ tóc đen và trong mắt có điểm không giống nhau.
Nhưng thật ra vẻ bên ngoài của bảy thanh niên nam nữ rất đặc biệt, Diệp Thiên cảm thấy đám người Hải Nam cùng đám người Côn Hư cũng có mười phần giống nhau.
"Hay là bọn họ cũng là từ Hải Nam hoặc Côn Hư tới?"
Diệp Thiên thầm nghĩ.
Diệp Thiên đã sớm từ chỗ Cảnh Hiên thần tử bọn họ nhìn ra, người của Thiên Hoang cùng người của Côn Hư và người Hải Nam đều không giống nhau, bọn họ tuy rằng cùng là da vàng, nhưng tròng mắt hơi lam, tóc hơi vàng, trừ cái này ra cái khác đều giống nhau.
Mà bảy cái thanh niên này, tóc cùng trong mắt đều đen thuần, có thể xác định huyết thống là của Hải Nam hoặc là huyết thống của Côn Hư.
"Nói! Là ai phái cậu tới giết chúng tôi?" Lý Thanh Sơn quát.
Người áo đen cười dữ tợn nói: "Các người này là người Long tộc, nên suốt đời suốt kiếp là nô lệ của Thiên Hoang, các người không xứng ở viện tu đạo tiếp thu tu luyện, càng không xứng mà dừng chân ở Thiên Hoang!"
"Cậu...!"
Bảy người thanh niên nam nữ đều tức điên lên.
"Tiền bối, anh có biện pháp nào làm hắn ta mở miệng không?" Lãnh Ngưng Sương nhìn Diệp Thiên cầu cứu.
Đang ở Thiên Hoang, gặp được đồng hương, đương nhiên phải giúp đồng hương, vì thế anh liền khởi động thần khí, một tia tinh qua giữa trán tên áo đen, sau đó nói: "Bọn họ hỏi cái gì câu trả lời cái đó."
"Vâng."
Người áo đen tức khắc biến thành con rối.
Thanh niên nam nữ vui mừng như điên, đồng thanh hỏi: "Ai phái các người tới giết chúng tôi?"
"Là đường chủ của Hắc Phong Đường chúng tôi, ông ấy ra lệnh giết hết các người, để Long Tộc các người không thể nào đứng lên được, vĩnh viễn cút khỏi Thiên Hoang." Người áo đen hoang mang lo sợ nói.
"Hắc Phong Đường đáng hận!"
Bảy người thanh niên nam nữ nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn qua một lượt hai mươi mấy người bị giết, mắt họ đỏ như xuất huyết, một người một đao một kiếm, cắt người áo đen thành bảy mảnh.
Sau đó, bọn họ nhìn những người trong tộc bị giết, bất lực khóc lên.
Lúc này Diệp Thiên nói: "Các người chỉ có khóc thút thít, tôi có thể giúp các người cứu sống người trong tộc các người, bất quá các người nói cho tôi biết, người Long tộc là những người nào, vì sao các người lại giống đồng hương của tôi như vậy?"
"Đồng hương?"
Bảy người mày đột nhiên nhíu mày, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thiên, lại nhìn Đóa Đóa.
"Trời ạ! Tóc đen! Tròng mắt! Bọn họ cùng một dòng máu với chúng ta. Đều là người của Long tộc!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.