Chương trước
Chương sau
Đám người thập trưởng lão của Lạc Nhật Tông đã muốn bị dọa đến ba hồn xuất khiếu, bảy phách thăng thiên .
Tuy rằng bọn họ không biết thần thú tinh phẩm này có đến công kích bọn họ hay không, nhưng số lượng khổng lồ, ước chừng có hơn một trăm con, hơn nữa từ trái phải và phía sau ba phương hướng chạy về phía bọn họ, cho dù là vì triều bái Thú vương, không né rất xa, cũng bị chúng nó dẫm đến chết.
Kết quả là, năm người nhảy dựng lên, đạp gió liều mạng lui lại.
Cũng không dự đoán được bọn họ cùng nhau bay lên. Nhóm yêu thú cũng bay lên trời, đánh về phía bọn họ.
"Không tốt! Là Thú vương hạ lệnh toàn bộ thú công kích chúng ta! Chạy mau! ! !"
Thập trưởng lão khàn giọng hô.
Bởi vì lúc bay lên không, ông ta đã nhìn thấy trên mặt đất đầy yêu thú, giống như lũ lụt tuôn đến đây, hơn nữa lúc bọn họ bay lên, nhóm yêu thú cũng bay lên theo, từ bốn phương tám hướng vây quanh lại đây .
"Mẹ của tôi ơi! Nhiều yêu thú như vậy! Chạy đằng trời!"
"Chết chắc rồi! Chết chắc rồi! Lúc này chết chắc rồi!"
"Nhiều lắm! Yêu thú rất nhiều! Làm sao bây giờ!"
". . ."
Nhóm thần tướng cho dù đã trải qua rất nhiều cuộc chiến, trải qua quá vô số lần sinh tử chém giết, nhưng tại vào giây phút này, lại biểu hiện ra cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có.
Bởi vì, bọn họ chỉ có năm người, mà yêu thú đã có mấy vạn, quan trọng nhất là ở bên trong này không thể thi triển tiên thuật, sử dụng không được pháp bảo thần binh.
Cho dù người tài cao gan lớn. Nhưng ở trong này không thể thi triển linh lực, tương đương với không có linh lực, có thể không sợ hãi sao?
"Bình tĩnh! Đều bình tĩnh cho tôi!"
Thập trưởng lão vừa làm tốt chuẩn bị chiến đấu, vừa hô: "Muốn mạng sống, thì đi theo tôi mở một đường máu, chỉ cần lao ra vòng vây yêu thú tinh phẩm, chúng ta còn có một đường sống, hoảng loạn chỉ có chết nhanh hơn!"
Vừa nói xong, thân hình Thập trưởng lão nhoáng lên một cái, nhanh nhẹn bay qua dưới một con yêu thú tinh phẩm, lúc đụng đến một con yêu thú thượng phẩm yêu thú, đại đao trong tay ông ta hung hăng đâm vào bụng con yêu thú thượng phẩm cấp cao nhất, mặc dù là con yêu thú nặng mấy tấn cũng bị chém thành hai nửa.
Người đang ở sống chết trước mắt, thường sẽ bộc phát ra tiềm năng, lúc này Thập trưởng lão đã muốn bộc phát ra tiềm năng.
Giống như người lúc bị chó đuổi, có thể luôn bộc phát ra tốc đó nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.
Đám người Thập trưởng lão lúc này chính là như thế, chẳng những chạy nhanh, lực lượng cũng đạt đến trạng thái bùng nổ, đặc biệt Thập trưởng lão, ban đầu ngay cả chân của yêu thú tinh phẩm cấp một cũng chém không đứt, hiện tại có thể chém đứt chân của yêu thú tinh phẩm cấp ba.
Có thể thấy được ông ta có bao nhiêu sợ hãi chết ở chỗ này!
Nhưng yêu thú thật sự rất nhiều !
Rậm rạp vây quanh lại đây, nghiêm trọng trở ngại bọn họ lui lại.
Rất nhanh, còn có hai vị thần tướng, bị hơn mười con yêu thú tinh phẩm bắt được. Hai người bọn họ tuyệt vọng sợ hãi thê lương kêu thảm thiết, bị yêu thú xé thành mảnh nhỏ, trở thành thức ăn trong miệng yêu thú.
Ngay cả cấp Nguyên Anh, cũng bị yêu thú dẫm nát ăn luôn.
"Vương phó tướng! Cơ phó tướng!"
Ân Báo và một vị thần tướng khác, nhìn thấy hai vị phó tướng chết, cảm xúc bi phẫn đến cực điểm.
"Ha ha ha! ! !"
Đám người Long Ngạo vui sướng khi người gặp họa nhe răng cười, hơn nữa vui vẻ hô:
"Cắn chết bọn họ! Cắn chết bọn họ!"
"Con mẹ nó!"
Thập trưởng lão đỏ mắt, đại đao trong tay chém điên cuồng lung tung, ông ta đã hoàn toàn lao ra vòng vây của yêu thú tinh phẩm, do tiềm năng bùng nổ, chém yêu thú thượng phẩm giống như chém dưa, ngắn ngủn thời gian một phút đồng hồ, ít nhất có mười con yêu thú thượng phẩm bị ông ta chém giết, một cái đường máu bị ông ta xé mở.
"Hai vị thần tướng! Muốn mạng sống thì theo tôi cùng nhau cuồng sát đi ra ngoài! Chờ ra Táng Tiên Cốc! Chúng ta giết người của Linh Bảo Tông giải hận! ! !"
Ông ta vừa giết vừa không quên nghiến răng nghiến lợi hô.
Ông ta cần dùng cừu hận tăng lên ý chí cho mình, cũng muốn tăng ý chí cho hai vị thần tướng và ông ta cùng đi mở đường máu sống chết này.
"Được! Chúng ta giết đi ra ngoài! Sẽ giết toàn bộ người của Linh Bảo tông! ! !"
Giờ phút này hai vị thần tướng cũng hoàn toàn bạo phát, đi cùng Thập trưởng lão, một đường điên cuồng chém đi ra ngoài, mỗi một giây đều có một hai yêu thú thượng phẩm bị chém giết.
Tuy rằng yêu thú tinh phẩm vẫn đang đuổi theo, nhưng thú triều như lũ lụt, bọn họ cũng chen không vào, chỉ có thể theo tùy theo hoàn cảnh mà xử lý.
"Thú vương, mi hẳn là rất lợi hại nhỉ, sao không đi lên giúp chúng nó, đồng bọn của mi bị giết rất nhiều rồi kìa." Đóa Đóa thấy một con lại một con yêu thú vừa hung tàn mà vừa đáng yêu bị giết, đau lòng hỏi.
Thú vương đáp lại nói: "Không có việc gì. Chờ hết một canh giờ, tất cả yêu thú bị giết đều sẽ sống lại, tiếp tục công việc, tất cả như cũ."
Diệp Thiên có thể nghe hiểu được thú ngữ, liền hỏi: "Nói như vậy, pháp bảo thần binh bị lấy đi, lần sau khi mở ra pháp trận, vẫn còn tất cả?"
"Ừ, cho dù bị lấy đi bao nhiêu pháp bảo thần binh, thời gian kết thúc, có bao nhiêu pháp bảo thần binh thì vẫn còn bằng đấy pháp bảo thần binh, sẽ không thiếu một cái nào."Thú vương nói.
Lúc này Diệp Thiên vui vẻ nói: "Nói như vậy, không phải chúng ta có thể lấy toàn bộ pháp bảo thần binh bên trong sao? Dù sao hết một canh giờ sẽ không thiếu một cái nào."
"Không được!"Thú vương nói: "Vì sao ta phải cho mi lấy đi? Dám lấy một cái, ta khiến cho nhóm con ta cắn chết mi!"
"Con mẹ nó!"
Trong lòng Diệp Thiên thầm mắng, đâm đâm eo nhỏ của Đóa Đóa.
Đóa Đóa cười khúc khích, biết ý của ba ba, nên vừa vuốt lông bóng loàng trên người Thú vương, vừa nói: "Thú vương, không cần keo kiệt, dù sao sẽ không thiếu một cái nào. Để cho ba ba lấy được không? Chúng ta là bạn tốt, ở bên ngoài luôn luôn có rất nhiều người xấu bắt nạt ta, ba ba nếu không có bảo bối tốt, rất khó giúp ta đánh chạy người xấu đâu!"
"Vậy mi ở tại chỗ này, tBảo Bảo hộ mi. Không cho bất luận kẻ nào bắt nạt mi."Thú vương nói.
"A?"
Đóa Đóa tuy rằng cảm thấy được nơi đây rất khá, cũng có rất nhiều rất nhiều yêu thú đáng yêu, chơi với chúng nó khẳng định sẽ rất vui, nhưng con bé vẫn là thích ở cùng ba ba mama còn có mẹ Thần Diệp Hy, đã nói: "Thú vương, mẹ và mẹ nhỏ của ta đều sinh bệnh nằm trên giường, đang chờ ta và ba ba hái thuốc chữa khỏi, ta phải cùng ba ba đi ra ngoài, không thể ở lại đây chơi với mi."
"Thuốc gì?"Thú vương hỏi.
"Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo, nơi này có không Thú vương?"Đóa Đóa trước mắt sáng ngời. chợt dấy lên hy vọng.
Nhưng rất nhanh hy vọng của con bé đã tan biến, chỉ thấy Thú vương lắc đầu nói: "Bị nhổ tuyệt chủng rồi, tiên thảo tiên dược sẽ không khôi phục như lúc ban đầu, nhưng mà ta có mầm móng có thể cho ngươi mang đi trồng, vài năm là có thể trưởng thành."
"Vài năm chỉ sợ mẹ và mẹ nhỏ sẽ không còn nữa, ta phải đi cùng ba ba đi nơi khác tìm thuốc, ngươi có thể để cho ba ba của ta lấy vài món bảo bối đi ra ngoài không?"Đóa Đóa bĩu môi hỏi.
Mặc dù Thú vương là thần thú nhưng cũng hiểu rõ bản tính con người, biết Đóa Đóa hiếu thuận, dùng cánh bế bé lên. Sau đó gật đầu nói: "Xem ở chúng ta là bạn tốt, đồ ở nơi này tùy tiện các người lấy đi, nhưng cách đại trận đóng cửa chỉ có không đến ba mươi phút, đi ra ngoài ít nhất cần mười lăm phút, cho nên các người còn có thời gian hơn mười lăm phút, có thể lấy nhiều thì lấy bấy nhiêu đi."
"Cám ơn mi Thú vương!"
Đóa Đóa vui vẻ hôn Thú vương một cái, nói với Diệp Thiên: "Ba ba, Thú vương nói, có thể lấy nhiều thì lấy bấy nhiêu, nhanh đi lấy."
Diệp Thiên mừng rỡ nói: "Long Ngạo thần tướng, các người nhanh đi lấy tinh phẩm pháp bảo, có thể lấy nhiều thì lấy bấy nhiêu, tôi đi lấy cực phẩm pháp bảo."
"Vâng vâng vâng!"
Ba người Long Ngạo thần tượng kích động, đạp gió bay về phía hồ đối diện.
Mà Diệp Thiên, lúc này ôm lấy Đóa Đóa, đặt ở Thú vương trên lưng, cười với con bé, còn không quên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái bảo bối, sau đó cưỡi hổ vọt lên trên đảo.
"Cố lên nha ba ba!"
Đóa Đóa cầm lông chim trên người Thú vương, cổ vũ cho baba.
Thú vương không ngại Đóa Đóa ngồi trên lưng nó. Còn đập cánh, tiếng hót vui vẻ, đưa con bé bay lên, làm cho Đóa Đóa thấy rõ phong cảnh trên đảo.
Đồng thời, còn đem chín con cực phẩm yêu thú gọi đến đi lên chơi với Đóa Đóa.
Có cửu vĩ hồ. Có tì hưu, có khủng long bay v..v, chơi quên trời đất.
Tâm linh của Đóa Đóa có thể thông vạn vật, có thể giao tiếp rất tốt với yêu thú, hơn nữa trên người có một mị lực rất đặc biệt. Có thể hấp dẫn vạn vật hòa thuận ở chung với con bé.
Đây là điều mà những người không phải người có tâm tư lung linh có thể làm được!
Mà lúc này, Diệp Thiên và Bạch Hổ đã lên đảo.
"Bạch Hổ, tôi cho mi cái nhẫn không gian, mi cổ tích cực hái tiên dược cực phẩm cho tôi, tôi muốn đi lấy pháp bảo cực phẩm."
Diệp Thiên ném một cái nhẫn không gian đi ra ngoài. Đạp gió bay đến một khối đá lớn.
Bạch Hổ ngậm nhẫn không gian, bốn móng vuốt cùng nhau đến, thấy cây cỏ là nhổ, thấy thuốc là hái, một trảo một bó to, toàn bộ để vào nhẫn không gian, tốc độ nhanh có thể so với mười tu sĩ.
Mà lúc này, Diệp Thiên đã dừng lại trên một khối đá lớn.
Chỉ thấy khối đá lớn, cắm một cây cung ánh đỏ lóng lánh, cùng với chín mũi tên nhọn.
Chỗ chuỗi cung có dòng chữ, viết rõ ràng ba chữ: cung Tinh Thần.
Cung Tinh Thần!
Gặp một thần khí cấp bảy cực phẩm, Diệp Thiên mừng rỡ, đưa tay định rút cung Tinh Thần.
Cũng không dự đoán được, vừa chạm vào Cung Tinh Thần, cả người anh đã bị bắn bay đi ra ngoài, nện ở trên mặt đất.
"Mę nó!"
Diệp Thiên nhịn không được chửi tục, bởi vì không thể thi triển tiến thuật, mà anh lại là Kim Đan, không thể khống chế được thần khí cực phẩm chỉ Nguyên Anh mới có thể khống chế
Rơi vào đường cùng, anh đành phải cầu cứu viện từ Đóa Đóa:
"Đóa Đóa! Con gái bảo bối của ba ba! Nhanh đến giúp ba ba lấy pháp bảo thần binh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.