Chương trước
Chương sau
Pháp trận, tạo hóa đoạt thiên địa, mắt trận bị phá hủy, trận pháp không thể mở ra, ngay cả người thiết lập trận pháp cũng sẽ phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể mở được trận pháp.
Bốn mươi bảy tầng trận pháp của Thiên Đạo Tông, ngoại trừ tầng ba mươi sáu được tu sĩ tinh thông trận pháp nhất trong Thiên Đạo Tông bố trí ra, còn tầng mười một là do tu sĩ của Thiên Hoang Tinh bố trí.
Đặc biệt là tầng mười một do tu sĩ của Thiên Hoang Tinh bố trí kia, tầng tầng lớp lớp cứng chắc, mắt trận cũng bị tiêu hủy nên bọn họ vốn không biết làm sao mở ra.
Cho nên trong lúc cấp bách, bọn họ vốn không có thời gian nghiên cứu cách phá trận pháp, chỉ còn cách tấn công thật mạnh, dùng tu vi cưỡng chế phá vỡ mà thôi.
Nhưng Diệp Bắc Minh quá kinh khủng, nếu không giữ anh lại, mà mạnh mẽ phá vỡ trận pháp, cả đám đều bị anh chém chết, rơi vào đường cùng, Hồng Đạo lão tổ chỉ có thể kiên trì kéo dài thời gian cho mọi người.
Chỉ khi trận pháp bị phá vỡ, mọi người tản ra rút lui, mới bảo đảm toàn quân không bị diệt sạch trong trận pháp, về phần phân tán và trốn thoát đi đâu, ai sẽ bị Diệp Bắc Minh đuổi kịp, chỉ còn cách nhờ vào vận may.
“Diệp Bắc Minh! Nạp mạng đi!”
Lúc này, Hồng Đạo lão tổ cũng liều mạng. Ông ta dùng tinh huyết làm vật dẫn, ngưng tụ bảy mươi hai phù chú quanh thân, từng cái phù chú tỏa ra làn khói đen lượn lờ, ngay lập tức bao trùm toàn bộ Thiên Đạo Tông.
Dưới làn khói đen bao phủ xung quanh, mười vị lão tổ Nguyên Anh vốn muốn cưỡng ép phá trận, bỗng nhiên phát hiện hành động của mình không ngờ lại trở nên chậm chạp như rùa bò.
Tông chủ và các trưởng lão nấp một bên sợ hãi quan sát mới phát hiện hơi di chuyển chút cũng không được, chò dù muốn cong đầu ngón tay cũng có hơi khó khăn, giống như là bị điểm huyệt vậy.
“Đó là Thất Thập Nhị Địa Sát Phược Long Quyết!”
Có vị lão tổ chật vật kêu lên.
“Sát khí nặng quá!”
Ngay cả biểu cảm của Diệp Thiên cũng có chút thay đổi.
“Ha ha ha!”
Thông qua giọng nói của Diệp Thiên không khó nghe ra, hành động của anh cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, giọng điệu khi nói ra cũng trở nên có chút khó khăn, Hồng Đạo lão tổ đột nhiên cười rộ lên thoải mái.
“Thất Thập Nhị Địa Sát Phược Long Quyết vốn là của một vị đại năng chân quân ở Thiên Hoang, chiêu thức này là do thần tướng Long Ngạo của Linh Bảo Tông dạy cho lão tổ, sát khí đầy trời này có thể trói Thương Long, cũng có thể giết tu sĩ, hô nhật nguyệt, hoán tân thiên!”
“Bây giờ chỉ cần bản lão tổ dùng thần niệm là có thể dùng Thất Thập Nhị Địa Sát xé nát cậu ra rồi. Trong trận pháp này, cậu không có cách nào khơi thông với thiên địa, thi triển đại thuật phá sát khí đầy trời, cho nên cậu chắc chắn phải chết thôi!”
“Ha ha! Ha ha ha!”
Hồng Đạo lão tổ không khỏi cười rộ lên.
Khi nói dứt câu toàn sát khí này, khuôn mặt của ông ta bỗng nhiên dữ tợn hơn, hét lớn một tiếng:
“Đi chết đi Diệp Bắc Minh!”
Ông ta dứt lời, thần niệm khẽ chuyển động.
Trong phút chốc, bảy mươi hai luồng khói đen hóa thành bảy mươi hai sợi khí đen giống như một trận mưa đạn dày đặc, đánh về phía Diệp Thiên.
Ngay sau đó, sát khí ngập trời như sống lại, tất cả đều lao về phía Diệp Thiên, bầu trời đen kịt, vây Diệp Thiên ở giữa, lập tức không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thiên.
Nhưng mà!
Giọng nói của Diệp Thiên lại truyền tới.
“Tứ Linh, giữ vững cho tôi!”
Khi giọng nói của anh vang lên, tiếng kêu của Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ ngay lập tức truyền tới.
Sau đó, thông qua khí đen có thể thấy bên trong có ánh sáng chín màu đang nhấp nháy.
“Diệp Bắc Minh, đừng làm ra hành động chống cự vô ích nữa, cậu không thể phá nổi Thất Thập Nhị Địa Sát Phược Long Quyết này đâu! Ha ha ha!”
Hồng Đạo lão tổ lại cười điên cuồng, rất tin tưởng vào những chiêu thức do Thiên Hoang thượng tiên truyền dạy, ông ta cho rằng toàn bộ Côn Hư đều không thể phá vỡ!
“Hồng Đạo lão tổ, ông ta còn muốn phá vỡ trận pháp hay sao?” Có vị lão tổ hỏi.
Hồng Đạo lão tổ cũng không thèm nghĩ ngợi, xua tay nói: “Tạm thời không cần, trước tiên quan sát tình tình đã, tôi đoán tới chín mươi phần trăm là Diệp Bắc Minh đã chết bên trong Phược Long Quyết rồi.”
Các lão tổ gật đầu, trong lòng đột nhiên như trút được gánh nặng, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc họ tưởng trút bỏ được gánh nặng, một giọng nói đột ngột vang lên.
“Phá cho tôi!”
Khi giọng nói này vang lên, mọi người nhìn thấy một luồng sát khí bao trùm phía trên của Diệp Thiên, đột nhiên sấm sét và lửa bắt đầu nổ tung, đan xen dưới khe hở của sấm sét và lửa, sát khí càng ngày càng nhạt, từ màu đen chuyển sang màu xám, mà màu sắc dần dần thay đổi.
“Không!”
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Hồng Đạo lão tổ gần như lồi ra.
“Cái này là không đúng! Cái này quá không khoa học rồi!”
Ông ta không thể tin được rằng Diệp Thiên lại không bị xé nát bởi sát khí nồng đậm bên trong Thất Thập Nhị Địa Sát Phược Long Quyết, cũng không thể tin được khi ở trong vòng tròn này, Diệp Thiên vẫn có thể sử dụng được thuật sấm sét và lửa.
Đây quả thực là hành động trái lại ý trời!
“Hồng Đạo lão tổ, phải làm sao đây, Thất Thập Nhị Địa Sát Phược Long Quyết sắp bị phá rồi!” Có vị lão tổ kinh ngạc kêu lên.
“Phá trận pháp! Các ông nhanh đi cưỡng chế phá trận đi!”
Hồng Đạo lão tổ kinh ngạc hét lên, lập tức dùng tinh huyết của mình để gia trì uy lực của Thất Thập Nhị Địa Sát Phược Long Quyết, dưới sự phù trợ của máu tươi, mặc dù sát khí đã ít đi, nhưng vẫn còn đó.
Nói cách khác, dù ông ta có bổ sung bao nhiêu thì phép này cũng vốn không chịu nổi sự tiêu hao sát khí do sấm sét và lửa tấn công.
Hồng Đạo lão tổ đột nhiên tuyệt vọng.
Nếu tiếp tục như vậy, không biết có thể tiêu hao chút năng lượng nào của Diệp Thiên hay không. Nhưng ông ta biết nếu cứ tiêu hao như thế này thì máu của ông ta sẽ cạn kiệt!
Nếu như hao hết tinh huyết, vậy thì tu vi suốt đời của ông ta cũng mất theo.
Có thể nói, ông ta đang lấy tu vi của mình ra làm tiền đặt cược.
Ông ta tiêu mất chút tu vi này cũng không làm sao, mất mấy năm hay vài chục năm sau là có thể hồi phục lại, nhưng nếu tiêu hao quá nhiều, mất trăm ngàn năm, có thể giết được Diệp Bắc Minh thì tốt, nhưng nếu không khiến anh chết thì khó nói, một khi Phược Long Quyết bị phá, vậy thì chờ đợi ông ta sẽ là tai họa ngập đầu.
Cho nên, ông ta không dám tiêu hao quá nhiều vì nó dường như không có tác dụng gì.
Ông ta không còn cách nào khác ngoài cách lấy một thanh thần binh tinh phẩm cấp ba ra dùng, dưới sự phụ trợ của tiên pháp, thần binh hóa thành một thanh cự kiếm dài trăm trượng, lơ lửng trước mặt của ông, mũi kiếm bao sát khí chĩa thẳng vào Diệp Thiên.
“Giết!”
Ông ta hét lên dữ dội và đập mạnh một chưởng vào chuôi kiếm.
Xúi giục!
Thanh kiếm to lớn bắn ra như tên lửa, lấy tốc độ mỗi giây mười cây số, hướng về phía Diệp Thiên.
Trong vòng 0,1 giây, thanh kiếm khổng lồ đánh vào Diệp Thiên một cách tàn nhẫn.
Cũng chính vào lúc đó, với một tiếng nổ, sát khí phá vỡ, Diệp Thiên dùng một chưởng đón mũi kiếm hất ra ngoài.
Xúi giục!
Thanh kiếm khổng lồ bay ngược lại nhanh hơn gấp mười lần so với khi nó lao tới.
Trong 0,01 giây, Hồng Đạo lão tổ không kịp phản ứng, chuôi kiếm đã đâm thẳng vào ngực ông ta.
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Mọi người nhìn thấy Hồng Đạo lão tổ bị đánh văng ra, phun ra máu vàng, đồng thời đập vào rìa trận pháp, cơ thể va vào trận pháp, thân pháp vỡ vụn, thiếu chút nữa đã bị thiêu rụi.
Ầm ầm!
Sự va chạm của Hồng Đạo lão tổ lập tức xuyên phá trận pháp của mười hai tầng, trận pháp vốn có bốn mươi bảy tầng, lúc này chỉ còn lại mười tám tầng.
“Khụ khụ...”
Vụ va chạm này có thể nói là đã khiến Hồng Đạo lão tổ bị thương nặng, trên thân pháp đầy vết thương, máu vàng lập tức thấm ướt cơ thể của Hồng Đạo lão tổ, nhưng ông ta đã nhanh chóng dùng bí thuật khiến miệng vết thương khép lại.
“Diệp Bắc Minh, chúng ta hãy hòa giải đi, có được không? Thiên Đạo Tông chúng tôi cúi đầu trước cậu, thế nào?”
Hồng Đạo lão tổ khó khăn đứng lên, ôm ngực hỏi.
“Không thể nào!” Diệp Thiên có thái độ kiên quyết nói: “Nhổ cỏ không tận gốc, gió thổi lại hồi sinh. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, cho nên hôm nay tôi nhất định phải giết sạch người ở đây!”
Nói xong, anh lấy kiếm Phần Thiện ra, thúc giục pháp quyết, kiếm Phần Thiên đột nhiên vọt tới rìa của trận pháp.
Thấy vậy, Hồng Đạo lão tổ kinh hãi nói: “Chúng tôi không giết ba mẹ của anh, càng không giết vợ con anh. Chẳng qua lúc đó chỉ truy nã anh một chút, có đến mức anh phải chém tận giết tuyệt như vậy không?”
“Tôi Diệp Bắc Minh làm việc, không cần phải giải thích với ông đi?”
Diệp Thiên không đưa ra lý do, trực tiếp dùng kiếm chém Hồng Đạo lão tổ.
“Đoạn Thương Khung!”
Theo một kiếm này chém xuống, một cỗ uy áp đáng sợ lập tức bao trùm lên toàn thân của Hồng Đạo lão tổ. Mặc dù không có uy áp mãnh liệt như Phước Long Quyết nhưng cũng có tác dụng làm giảm tốc độ hành động của Hồng Đạo lão tổ.
Hơn nữa, kiếm này tốc độ cực kỳ nhanh, trước khi Hồng Đạo cất bước, thanh kiếm đã chém vào người của Hồng Đạo lão tổ.
“Không!”
Hồng Đạo lão tổ ngay cả muốn cũng không kịp kêu lên.
Vù!
Một kiếm nghiêng trời lệch đất chém chết Hồng Đạo lão tổ, dù chém ông ta ra làm đôi, dưới thanh kiếm này, ngay cả trận pháp cũng bị xé nát trong chốc lát, gió mát từ bên ngoài lập tức tràn vào.
Tất cả mọi người đều chết lặng!
Tất cả mọi người đều như biến thành tượng, sững sờ nhìn Hồng Đạo lão tổ đã bị chém làm đôi, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ, kinh dị, sợ hãi, kinh hoàng cùng nhiều biểu cảm phức tạp khác.
“Kinh khủng! Quá kinh khủng!”
Toàn phái sợ hãi!
Toàn thành sợ hãi!
Toàn Côn Hư sợ hãi!
“Diệp Bắc Minh! Cậu quá độc ác! Bản lão tổ không đội trời chung với cậu!”
Hồng Đạo lão tổ trong hình dạng Nguyên Anh là đứa bé ba tuổi, độc ác xông tới chỗ Diệp Thiên kêu một tiếng, vừa thấy trận pháp bị phá, ông ta muốn chạy trốn ngay.
Kết quả là ông ta còn chưa bay xa lắm thì đã va vào Thôn Thiên Đỉnh và rơi xuống đất.
“Ai nha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.