Chương trước
Chương sau
Huyền Tâm lão tổ đã nhận ra có điều không ổn, dựa vào sức mạnh của lôi kiếp, ông ta đã có thể thấy được nếu như để cho Diệp Thiên ngưng tụ thành Kim Đan thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Đùa à, Tam trưởng lão đều đã là giai đoạn trung kỳ viên mãn của Kim Đan Cảnh, với tu vi khủng bố như vậy nhưng lại bởi vi phạm vào Thiên uy nên mới bị điện giật chết ngay tại chỗ.
Mà Diệp Thiên phải hứng chịu công kích khủng bố của Thiên uy như vậy lại vẫn tỏ ra kiên cường như cũ, không hề có bất cứ dấu vết khó cầm cự nổi. Do đó có thể thấy tuy rằng anh vẫn là Kim Đan nhưng lại có thực lực của Nguyên Anh, nếu không thì cũng giống như Tam trưởng lão chuẩn bị bước chân vào cảnh giới Nguyên Anh chỉ mới chạm vào Thiên uy một chút đã bị giết chết, còn Diệp Thiên không hề hấn gì, điều đó đủ để chứng minh tu vi của anh đáng sợ đến mức nào.
Vì thế ông ta lập tức muốn điều khiển Kiếm Phần Thiên lao thẳng về phía Diệp Thiên.
Tuy nhiên không có chú ngữ bí mật thì ông ta hoàn toàn không thể nào điều khiển nổi.
Vì vậy ông ta cũng không rảnh để nghiên cứu thanh kiếm này, mà lập tức điều khiển Hồ lô Tử Kim của mình đi tấn công anh.
Ngay sau đó!
Hồ lô Tử Kim đụng mạnh lên người của Diệp Thiên với tốc độ mấy trăm mét trên giây.
Bùm!
Tiếng nổ vang trời!
Nhưng mà Diệp Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, kiên cường như cũ.
Có sự bảo vệ của tứ linh cùng với thành quả của việc tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, dựa vào tu vi của Huyền Tâm lão tổ thì cho dù có dốc hết toàn lực tấn công Diệp Thiên bằng Hồ lô Tử Kim, lại cũng chỉ như mối đục thân cây mà thôi, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào cả.
Bùm! Bùm! Bùm!
Huyền Tâm lão tổ lại điều khiển Hồ lô Tử Kim đụng vào Diệp Thiên thêm chục lần nữa.
Tuy nhiên vẫn không thể làm gì để tiêu diệt được anh.
Quả thật là ông ta ngay cả quyền cước và các loại tiên thuật đều sử dụng, muốn giết chết Diệp Thiên.
Nhưng anh vẫn nguyên vẹn bình an vô sự như cũ.
“Thật đáng sợ! Quá đáng sợ!”
Huyền Tâm lão tổ không ngừng run rẩy, chợt nhận ra rằng một vị đại năng siêu cấp khủng bố sắp xuất hiện rồi.
Ít nhất khi đứng trước mặt của vị đại năng với sức mạnh đáng sợ này, tu vi vùa mới bước vào giai đoạn trung kỳ của cảnh giới Nguyên Anh cũng không thể nào làm gì được người này.
Mà lúc này Diệp Thiên đã chống đỡ được sự tấn công của đạo Thiên lôi thứ ba mươi ba.
Chỉ còn thiếu ba đạo nữa là anh lập tức có thể xuất sắc giáng thế, giẫm đạp lên toàn bộ Côn Hư dưới chân này.
Ùng oàng!
Đạo thiên kiếp thứ ba mươi tư rơi xuống.
“Các con! Mau tránh ra!”
Huyền Tâm lão tổ kinh ngạc đến ngây người, ông ta không biết được Diệp Thiên cần phải vượt qua bao nhiêu đạo thiên lôi, nhưng ông ta biết nếu như không tản ra thì chờ đến khi anh độ kiếp thành công, cũng chính là lúc phải dâng tặng đầu người rồi.
Vì vậy ông ta dẫn theo hơn chục vị tàn binh bại tướng chạy về phía tiên môn.
Nhưng chưa đi được bao xa thì đám người của Huyền Nguyên lão tổ và Thiên Hà Kiếm Tiên bất ngờ tấn công, chặn lại đường lui của họ.
“Lý Huyền Nguyên! Nếu không muốn chết thì mau tránh ra cho ta.”
Huyền Tâm lão tổ nổi giận quát lên đe dọa, ông ta biết không thể giết chết Huyền Nguyên lão tổ trong một khoảng thời gian ngắn được, một khi bị cầm chân, chờ sau khi Diệp Thiên độ kiếp thành công thì ngày chết của ông ta cũng tới rồi.
“Tránh ra à?”
Huyền Nguyên lão tổ cười chế giễu: “Thả ngươi trở về chính là đối xử không ra sao với Thiên Huyền Tông ta, một mình ông ít nhất đã nhiễm máu tươi của hơn trăm đệ tử môn phái của ta nhỉ?”
“Ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt của Huyền Tâm lão tổ trở nên tối sầm.
“Hừ!” Huyền Nguyên lão tổ giận dữ nói: “Tôi muốn ngươi phải chết ở phàm trần này.”
“Chỉ dựa vào ngươi thôi sao?”
Huyền Tâm lão tổ siết chặt hai tay thành nắm đấm.
“Ngươi đi chết đi!”
Vừa dứt lời ông ta tung ra một cú đấm nặng nề, toàn thân dồn hết sức lực lao lên, định đánh Huyền Nguyên lão tổ bằng một kích mạnh mẽ này, nhằm có thể mở ra một con đường sống, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Đến đây đi!”
Huyêng Nguyên lão tổ cũng đỏ bừng mắt, trong gần ba năm tranh đấu Thiên Huyền Tông tổn thật thảm hại, thực lực của cả môn phái đã bị tiêu hao hơn nửa, vì thế hạt giống hận thù đã chôn sâu cắm rễ, cho nên khi đối mặt với một đòn dốc hết sức lực này của Huyền Tâm lão tổ, ông ta chẳng những không hề cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn có một loại xúc động muốn ngọc nát đá tan với kẻ tử thù của mình.
Vì vậy ở giây tiếp theo, hai người khổng lồ cao hơn bảy mươi mét bất ngờ va chạm trên không trung.
Bùm!
Trời đất rung chuyển kịch liệt, mọi tòa nhà bằng kính của thành phố Giang Hải đều bị vỡ vụn, máy bay không người lái đang phát sóng trực tiếp trên không cũng bị thành từng mảnh vụn, thậm chí có rất nhiều tòa nhà xuất hiện vệt rạn nứt vì rung lắc, có ít nhất hàng triệu người thất khiếu chảy máu vì điều này.
“A!”
Sau cú va chạm này Huyền Nguyên lão tổ nặng gần chục tấn giống như một thiên thạch khổng lồ bị hất văng ra ngoài kéo theo một vệt lửa dài do ma sát gây ra trên bầu trời, sau đó đập mạnh xuống mặt đất, chìm sâu vào trong đất hơn chục mét, khiến cho một nửa trái đất đều bị chấn động bởi việc này.
Còn Huyền Tâm lão tổ cũng bị đụng phải, lùi lại mấy chục bước.
Thực tế ở ngay trước mắt, tuy rằng tu vi chỉ nhỉnh hơn có một chút nhưng hiệu quả sau khi dốc toàn lực va chạm lại được thể hiện một cách rõ rệt.
Có thể nói là khác nhau một trời một vực, một người bị hất văng mười mấy cây số, còn một người chỉ bị ép lùi mấy chục bước, sự chênh lệch này quả là đáng sợ.
“Ha ha ha!”
Nhìn thấy Huyền Nguyên lão tổ bị hất văng đi rất xa, đã không thể ngăn cản được con đường chạy trốn của ông ta nữa, khiến ông ta vui mừng đến nổi ngẩng đầu điên cuồng cười lớn.
“Để xem ai còn có thể ngăn cản ta được nữa.”
Ông ta ngông cuồng hét lên một tiếng rồi sau đó quát lên: “Các con cùng lão tổ ta nhanh chóng trở về Côn Hư thôi!”
Khi lời vừa mới dứt ông ta đang định rời đi thì bỗng nhiên phát hiện mình không thể động đậy nổi.
“Không xong!”
Ngay sau đó một cảm giác sợ hãi tột độ mà trước nay chưa từng có quấn lấy đầu quả tim của ông ta, khiến ông ta không khỏi cúi đầu nhìn xuống.
Vừa nhìn ông ta suýt chút nữa đã muốn nổ tung tròng mắt.
Chỉ thấy Diệp Thiên đã độ kiếp thành công, lúc này đã gọi ra ba mươi ba trượng pháp thân, cao một trăm mười mét, còn cao hơn ông ta gần ba mươi mét.
Mà một chiếc chân khác của ông ta đang bị một bàn tay khổng lồ giữ chặt lấy.
Lúc này toàn bộ Tuyết Thiên Tông đều sôi trào.
“Ôi mẹ ơi! Pháp thân này của Tông chủ cũng quá cao lớn và đáng sợ đi!”
“Trời ơi! Lúc đầu chúng ta trở thành Kim Đan cũng mới chỉ có ba trượng pháp thân mà thôi! Tông chủ trở thành Kim Đan lại có được hơn ba mươi trượng pháp thân! Chẳng trách Tông chủ lại trâu bò đến vậy! Một pháp thân của Kim Đan còn lớn hơn cả của Nguyễn Anh nữa! Đúng là nghịch thiên mà! Quả thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Giỏi quá! Tông chủ của chúng ta quá giỏi đi! Sau này không còn ai dám bắt nạt Tuyết Thần Tông rồi!”
Hai người con trai của Diệp Thiên là Bảo Bảo và Lạc Lạc càng ngạc nhiên đến mức che miệng lại rồi trực tiếp hô lên: “Ba thật là vĩ đại!”
Mà giây phút này người cảm thấy sợ hãi nhất chính là Huyền Tâm lão tổ rồi, ngay khi vừa nhìn thấy pháp thân của Diệp Thiên còn cao lớn hơn của mình, ông ta đã biết rằng một Nguyên Anh như mình không phải là đối thủ của vị Kim Đan này rồi, khiến ông ta hoảng sợ đến mức mồ hôi lạnh rơi như mưa.
“Diệp Bắc Minh, buông ta ra, buông ta ra!”
Ông ta liều mạng giãy dụa muốn tránh thoát nhưng lại không có cách nào thoát ra nổi, bị dọa tới mức không ngừng la hét.
Cạch! Cạch!
Diệp Thiên nhấc một chiếc tay khác lên, có chút cứng ngắc nắm lấy một bên mắt cá chân còn lại của Huyền Tâm lão tổ.
Đã gần ba năm không hề nhúc nhích.
Vì vậy xương cốt trên người anh đã xơ cứng, cho nên trong chốc lát di chuyển khá chậm chạp, nhưng cũng hề ảnh hưởng gì đến việc thể hiện tu vi kinh người của anh.
“A! Ngươi muốn làm gì! Thả ta ra! Thả ta ra!”
Hai chân đều bị nắm lấy khiến cho Huyền Tâm lão tổ gần như sắp suy sụp, gào thét thảm thiết, mùi vị của cái chết trước nay chưa từng trải nghiệm đang dần bao phủ lấy cơ thể ông ta.
“Tôi muốn ông phải chết!”
Diệp Thiên gần như nặn ra câu này qua từng kẽ răng.
Khi lời vừa mới dứt hai tay anh đột ngột dang ra.
Xoet!
Dễ dàng như xé một tấm vải, Huyền Tâm lão tổ cứ trực tiếp bị xé rách thành hai mảnh, máu vàng giống như nước sông Hồng đổ từ trên trời xuống, bắn tung tóe về phía Diệp Thiên nhưng không làm bẩn lên người anh được, sau đó tựa như những viên ngọc trai lăn từ trên người anh xuống dưới.
“Diệp Bắc Minh người sẽ không được chết tử tế!”
Một đứa trẻ trần truồng chạy ra khỏi cơ thể bị xé nát của Huyền Tâm lão tổ, vứt lại một câu đầy cay độc rồi hóa thành một luồng ánh sáng bay vụt về phía Thiên Môn.
“Bảo Bảo, Lạc Lạc, nhớ chăm sóc mẹ cho tốt, nói chuyện với mẹ nhiều hơn nhé, đừng để mẹ ngủ suốt, ba đi cứu Đóa Đóa thuận tiện hái một chút thuốc về cứu mẹ.”
Diệp Thiên bỏ lại một câu, sau đó một cỗ năng lượng cuồng bạo thoát ra từ trên người anh, khiến cho tất cả các tu sĩ Kim Đan trong Thần Huyền Tông đang có mặt ở đó đều ngây người kinh ngạc, rồi kéo Lạc Lạc quay về tẩm cung.
“Lý Thiên Cang, mấy người các vị giúp đỡ bốn tôn bảo vệ Tuyết Thần Tông cho tốt, bổn tôn đi cứu Đóa Đóa trước rồi sau đó sẽ giải quyết nguy cơ diệt môn của Huyềng Thiên Tông các người.”
Diệp Thiên bỏ lại một câu, rồi thu lại pháp thân biến trở lại thành người bình thường, cũng không bớt nổi thời gian đi thăm Tần Liên Tâm người vợ yêu quý của mình một chút, ngay lập tức hóa thành một luồng sáng bay về phía Tiên Môn.
“Mẹ ơi! Đây, đây, đây...đây cũng đuổi theo quá nhanh đi.”
Nguyên Anh của Huyền Tâm lão tổ phát hiện ra Diệp Thiên đuổi theo mình, sợ đến mức muốn vỡ mật, ngay lập tức lao vút xuống dưới.
Đúng lúc này, Diệp Thiên điều khiển thanh Kiếm Phần Thiên mà anh vừa lấy được, hóa thành một tia sáng lao thẳng về phía Nguyên Anh của Huyền Tâm lão tổ, sau khi đâm xuyên qua ông ta lại dùng ngọn lửa của chính thanh kiếm đó thiêu đốt ông ta thành tro bụi, rồi tiếp tục chạy tới Tiên môn bằng tốc độ tối đa.
Bởi vì anh tiền vào cảnh giới Kim Đan nên tốc độ có thể vượt quá 100,000 km/h, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, anh đã có mặt ở Tiên Môn. Sau đó không hề nói lời nào mà trực tiếp giết chết lính canh ở Tiên Môn rồi xông vào, lại giết hết lính canh bên trong, tiếp theo nhanh chóng đến Thần Huyền Tông cách đó hơn một trăm nghìn cây số.
Mà lúc này bên trong Thần Huyền Tông, một chiếc lò luyện đan khổng lồ cao hàng chục mét đã bùng lên ngọn lửa hừng hực, Đóa Đóa cũng bị bắt đưa đến bên cạnh lò luyện đan.
Thần Diệp Hy đã bị dọa cho sợ hãi đến tái mặt, vội vàng gửi tin nhắn cho Diệp Thiên: “Diệp Thiên, anh đã kết thành Kim Đan hay chưa, sắp không kịp rồi! Lại chậm thêm một chút thì đã quá trễ! Đóa Đóa sắp bị đưa vào lò luyện đan rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.