Nói tới Diệp Thiên, sau khi một hơi thở thuẫn liên tục mười mấy tờ độn phù, hắn cũng không biết mình đang ở đâu rồi. Bởi vì độn phù là độn tuỳ cơ phương hướng, có khi đông, có lúc tây, tuỳ tiện độn lung tung, cho dù Diệp Thiên là người chế tạo độn phù, cũng không biết độn phù trên tay, sẽ độn mình tới phương hướng nào. Nhưng mà, một độn năm mươi dặm là tất nhiên rồi. Cũng tức là, sử dụng một tờ độn phù thì có thể độn tới ngoài xa năm mươi dặm, dùng thêm một tờ độn phù có khả năng sẽ độn về vị trí ban đầu, nhưng xác suất này có thể so sánh như trúng vé số, khả năng vô cùng bé nhỏ. Cho nên thuẫn liên tục mười mấy tờ độn phù, hắn cũng không biết cách Huyền Nguyệt lão tổ bao xa, có khả năng là mấy trăm cây số, cũng có thể là mấy chục dặm, thậm chí chỉ có mấy dặm. Nhưng mặc kệ khoảng cách bao xa, có độn phù trong tay, cho dù đụng phải Huyền Nguyệt lão tổ, Diệp Thiên cũng có phần chắc ăn lại độn đi nữa. Có thể nói, độn phù là vũ khí thoát chết, có độn phù ở tay, thế giới có tôi. Chính vì vậy, hắn mới phải đuổi Tư Đồ Diêm bọn họ đi, không có nỗi lo về sau, khi chỉ có một mình hắn, hắn muốn độn như thế nào thì độn như thế đấy. Tất nhiên, nếu như là ở dưới sự bao vây của một số đại trận, độn phù là không thể độn ra khỏi đâu, nếu không thì lúc ở Thần Huyền Tông, hắn ôm Đóa Đóa độn, sớm thì dẫn Đoá Đoá ra ngoài rồi. Chính vì độn phù rất khiến người đau đầu, Thiên Đạo Tông mới phải diệt hết môn phái biết chế tạo độn phù, để tu sĩ dùng không được độn phù, sức đe dọa của Thiên Đạo Tông ở Côn Hư sẽ tăng cường rất lớn. Bởi vì Thiên Đạo Tông là Tông Môn mạnh nhất của Côn Hư, chỉ có ông ta ức hiếp người khác, không có ai dám ức hiếp ông ta, bởi vì sự ích kỷ của Thiên Đạo Tông, dẫn đến độn phù biến mất ở Côn Hư, năm trăm năm đây một tờ cũng chưa xuất hiện qua. Đây cũng là kết quả mà Huyền Nguyệt lão tổ như thế nào cũng không ngờ tới được. “Không còn địa vị lớn mạnh như xưa nữa thì tới ức hiếp, đợi ngày nào tôi vào kim đan rồi, xem tôi không lột da của các người!” Diệp Thiên cắn răng nghiến lợi hứ một tiếng, sau đó mở thần niệm ra, theo dõi tăm tích của ba người Liễu Như Yên. Rất nhanh, hắn thông qua thần thức thả trên người của ba người, chính xác định vị được phương hướng và vị trí của ba người, khoảng chừng ở ngoài mười ngàn cây số, bèn ngự kiếm đi về phía trước tụ họp với họ. Còn Huyền Nguyệt lão tổ, sau khi tìm kiếm một hồi không có kết quả, thì lên Thiên Đạo Tông, cầu xin Thiên Đạo Tông phong tỏa biên giới, với lại vẽ lại chân dung của Diệp Thiên, để Thiên Đạo Tông thông qua thạch truyền hoạ, đem bức vẽ chân dung truyền tới tất cả thành trì và biên giới dưới sự quản lý của Thiên Đạo Tông. Côn Hư không có điện thoại, không thể gọi điện thoại và video, nhưng có thạch truyền âm và thạch truyền hoạ, thạch truyền âm cũng giống như là điện thoại vậy, lúc truyền hoạ thì giống như là gọi video. Hai thứ này cá nhân cơ bản không có, chỉ có quan phủ của các thành trấn mới có, tiện nối liền liên hệ với Tông Môn. Rất nhanh, thì bức vẽ chân dung truy nã của Diệp Thiên dán đầy các thành trấn lớn dưới sự quản lý của Thiên Đạo Tông. Tất nhiên, Huyền Nguyệt lão tổ là đem chuyện Diệp Thiên sở hữu ba món tinh phẩm pháp bảo, với lại sở hữu độn phù nói ra ngoài, nếu không thì Thiên Đạo Tông mới làm biếng bận tâm. Lúc này, trải qua một ngày một đêm ngựa không ngừng vó chạy, xe ngựa mà ba người Tư Đồ Diêm ngồi, cách biên giới đã rất gần rồi, chỉ có ba bốn ngàn dặm, năm sáu tiếng đồng hồ thì có thể tới nơi, thông qua biên giới bèn là địa bàn của Thiên Huyền Tông. Trong xe, ba người đều là vẻ mặt đau buồn. Đều cho rằng lúc này, Diệp Thiên sớm đã xuống hoàng tuyền rồi. Cho đến nỗi, họ cũng không biết con đường tiếp theo nên làm như thế nào. “Dừng xe ngựa lại, chấp nhận kiểm tra!” Đột nhiên, một tiếng quát lớn vang lên. “Xảy ra chuyện gì rồi?” Tư Đồ Diêm theo bản năng hỏi một tiếng. “Phía trước có phủ binh giới nghiêm, xe qua lại đều phải kiểm tra nghiêm ngặt.” Người chăn ngựa bên ngoài trả lời một câu, bị buộc dừng xe ngựa tới mặt đường. “Người trên xe ngựa đi xuống hết cho tôi!” Mặt đường là một trạm kiểm soát, có quân đội hùng hậu canh giữ, một khi có xe ngựa dừng lại, thì có phủ binh quát rằng. Ba người Tư Đồ Diêm đành từ trên xe ngựa đi xuống. Kết quả vừa xuống xe, thì ba người họ ngẩn người rồi. Bởi vì, trên trạm kiểm soát dán một bức vẽ chân dung, người được vẽ trên bức chân dung, không phải Diệp Thiên còn có thể là ai? “Trời! Anh Diệp chưa chết?” Giang Tử Yến theo bản năng hét lên. Kết quả tiếng hét này của cô ta, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả phủ binh trên trạm kiểm soát. Rất nhanh, thì một đám phủ binh vây quanh qua phía của ba người họ. “Cô quen biết người trên bức chân dung này?” Kẻ cầm đầu của phủ binh chỉ vào bức chân dung hỏi rằng. Giang Tử Yến thế mới nhận thức được mình nhất thời kích động nói sai lời, bận cuống cả lên lắc đầu: “Không quen biết! Tôi không quen biết!” “Hơ hơ.” Kẻ cầm đầu phủ binh nở nụ cười lạnh lùng. Đột nhiên, anh ta quát to một tiếng: “Bắt lại!” Phủ binh vây quanh ba người lập tức động tay bắt người. “Anh Tư Đồ, anh dẫn chị Như Yên chạy mau, để tôi chặn hậu!” Giang Tử Yến phát hiện mình gây hoạ rồi, lập tức gọi trung phẩm thần binh của cô ta ra, một kiếm càn quét ra ngoài, trong thoáng chốc thì chém ngang lưng bảy tám người phủ binh xuống đất. “Mẹ kiếp! Lên cho tôi!” Kẻ cầm đầu phủ binh nổi giận, vung tay quát rằng. Rất nhanh, tất cả phủ binh đều vây qua đây, vây ba người lại tới nước không ngấm qua được, một trận đại chiến cũng theo đó bắt đầu. Đừng nói chứ, Giang Tử Yến không hổ danh là sự tồn tại có thể uy hiếp tới địa vị thần nữ Huyền Lôi Tông, đối mặt với những phủ binh này, cô ta đối phó thành thạo. Vì Liễu Như Yên không có tu hành, Tư Đồ Diêm thì phụ trách sự an toàn của cô ta, có phủ binh tiến lại gần thì anh ta động tay chém chết, nhưng có một số phủ binh hơi lợi hại, anh ta vẫn phải kêu Giang Tử Yến giúp đỡ. “Xảy ra chuyện gì rồi?” Trong một gác lửng phía ngoài trạm kiểm soát, một người đàn ông hơi mập ăn mặc đẹp đẽ đang ôm lấy một cô gái, uống rượu cùng với vài người đàn ông mặc áo giáp, nghe thấy tiếng kêu giết, anh ta lập tức để ly rượu xuống hỏi rằng. Rất nhanh thì có phủ binh vào đây trình thưa: “Thiếu thành chủ không hay rồi! Bên ngoài có hai nữ một nam đánh nhau với người của chúng ta rồi!” “Mẹ nó!” Thiếu thành chủ đột nhiên đập bàn, hét rằng: “Các vị, cùng bổn thiếu chủ ra ngoài xem thử!” Rất nhanh, thì thiếu thành chủ dẫn theo một đám người ra khỏi gác lửng. “Thiếu thành chủ , ba người họ quen biết người trong bức chân dung, không chấp nhận điều tra, đánh nhau với người của chúng ta rồi!” Kẻ cẩm đầu phủ binh thấy người bên thiếu thành chủ đi ra, vội vàng chạy qua đó nói rằng. Thiếu thành chủ vừa nghe, lập tức vung tay quát rằng: “Bắt lại cho tôi!” Dứt lời, mấy người thống lĩnh áo giáp uống rượu cùng anh ta lập tức giết qua đó, thời gian ngắn ngủn chưa tới mấy giây, thì chế ngự ba người Giang Tử Yến, và bị áp tới phía trước của thiếu thành chủ. “Chà, còn có hai người đẹp à!” Thiếu thành chủ bỗng mắt sáng ngời lên, tỏ ra vẻ mặt hèn hạ. “Xí!” Giang Tử Yến phun một miếng. “Cô lại dám bất kính với thiếu thành chủ của chúng tôi!” Có một thủ lĩnh vẻ mặt cáu giận, nắm lấy tay của Giang Tử Yến véo vào thật mạnh, khiến Giang Tử Yến đau tới la hét một hồi. “Thống Lĩnh Chu, đừng thô lỗ như vậy chứ.” Thiếu thành chủ với một bộ dạng thương hoa tiếc ngọc, sau đó nở nụ cười hèn hạ, dặn dò rằng: “Dẫn họ về phủ thành chủ, người đàn ông đó giao cho ba tôi xét, tôi đích thân xét hai người đẹp này.” Nói xong, anh ta không thể chờ được nữa liền ngồi xe ngựa về phủ thành chủ. Không bao lâu, ba người Giang Tử Yến bị áp giải vào phủ thành chủ, Tư Đồ Diêm bị đưa tới công đường, Giang Tử Yến và Liễu Như Yên thì bị áp giải vào căn phòng của thiếu thành chủ. “Hì hì, hai người đẹp, bổn thiếu chủ đã chuẩn bị xong rượu ngon cho hai người rồi, mau qua đây uống một ly.” Thấy Giang Tử Yến và Liễu Như Yên bị áp giải vào đây, thiếu thành chủ bỗng tỏ ra vẻ kích động, nhanh chóng rót hai ly rượu ở trên bàn. “Người muốn làm gì!” Giang Tử Yến và Liễu Như Yên cảm thấy được không hay, vô cùng hoảng sợ hét rằng. “Tất nhiên là muốn thử xem mùi vị của hai người đẹp rồi.” Thiếu thành chủ nở nụ cười hèn hạ, dặn dò rằng: “Đem hai ly rượu này, đút hai người họ uống.” “Vâng!” Hai vị thống lĩnh giữ lấy Liễu Như Yên và Giang Tử Yến, đưa tay ra, thì hai ly rượu bay tới trên tay của họ, vì tu hành của hai vị thống lĩnh đều nửa bước kim đan, rất thong thả thì chuốc hai ly rượu vào trong miệng của Giang Tử Yến và Liễu Như Yên rồi. Rất nhanh, thì hai người cảm thấy choáng váng không có sức, bị ném tới trên giường. “Hai vị thống lĩnh canh giữ bên ngoài, không có mệnh lệnh của bổn thiếu chủ, ai cũng không được phép vào đây." Thiếu thành chủ dặn dò rằng. “Vâng.” Hai người lập tức rút khỏi căn phòng. “Ha ha! Hai người đẹp! Tôi đến đây!” Thiếu thành chủ nhếch mép mỉm cười, thì muốn bò lên trên giường. Vừa đúng ngay lúc này, đùng một tiếng, cửa phòng bị đụng bể. “Khốn khiếp! Chẳng phải tôi nói ai cũng không được vào đây sao?” Thiếu thành chủ tức giận qua đầu lại, kết quả vừa mới dứt lời, thì trong mắt của anh ta đột nhiên co lại, chỉ thấy hai người thông lĩnh bay ngược vào đây, đập vào mặt đất, lòng ngực sụt lún vào trong, đã chết tới không thể chết nữa rồi. Tiếp theo sau đó, một hình bóng đi vào với vẻ mặt lạnh lùng. “Anh anh anh... Là người trên lệnh truy nã?” Thiếu thành chủ rùng mình, cả người sợ tới run lẩy bẩy, không biết nên làm gì. “Anh Diệp?” Liễu Như Yên và Giang Tử Yến nhìn qua đó, bỗng liền kinh ngạc hét lên. Diệp Thiên dùng thần thức dò qua, phát hiện thánh thể của Liễu Như Yên và Giang Tử Yến không có bị huỷ, bỗng liền thở phào, đi sang phía thiếu thành chủ. “Anh anh anh... Đừng qua đây! Ở đây là phủ thành chủ, anh dám đụng tôi, anh sẽ chết rất thê thảm đấy!” Thiếu thành chủ vô cùng hoảng sợ nói rằng Diệp Thiên không có nói chuyện, trực tiếp một bạt tay tát chết anh ta dưới đất. “Hu hu! Anh Diệp!” Thiếu thành chủ bị tát chết, thì Liễu Như Yên và Giang Tử Yến lê lết cơ thể không còn sức xuống giường, vồ vào trong lòng của Diệp Thiên mừng tới rơi nước mắt. Diệp Thiên thúc đẩy chân nguyên ấn tay lên trên đầu của hai người. Rất nhanh, cùng với trên đầu của hai người bốc khói lên, dần dần hồi phục sức lực rồi. “Mau theo tôi rời khỏi.” Diệp Thiên hối thúc rằng. “Anh Diệp, có cần... Xong chuyện rồi đi không?” Liễu Như Yên cúi đầu thẹn thùng nói rằng. Diệp Thiên: “...” “Bây giờ thì tôi muốn làm trâu làm ngựa cho anh!” Giang Tử Yến cũng kéo cánh tay của Diệp Thiên hư rằng. Diệp Thiên: “." “Xảy ra chuyện gì rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?" Bên ngoài truyền lại tiếng hỗn loạn. “Mau theo phía sau tôi!” Diệp Thiên đấy hai người ra khẽ giọng quát rằng. Hai người phát hiện điều kiện không cho phép, chỉ có thể trề môi, sau đó đi theo Diệp Thiên giết ra ngoài. Tốn sức không bao lâu, phủ thành chủ bị dập tắt, Diệp Thiên dùng ngự kiếm, dẫn theo Liễu Như Yên, Giang Tử Yến, Tư Đồ Diêm phóng về phía Huyền Thiên Tông. “Cản lại bọn họ! Mau cản lại bọn họ!” Đi ngang qua biên giới, một vị trưởng lão của Thiên Đạo Tông thấy có người cố quá cảnh, vừa la hét vừa đuổi theo. Đùng! Diệp Thiên trực tiếp một cái Thông Thiên Đỉnh qua đó, đụng tới vị trưởng lão đó kim đan nổ tung mà chết, sau đó thuận lợi qua ải, tiến thẳng thành Thuận Thiên. Chấn động Thiên Đạo Tông! “Phát tin tức cho Huyền Thiên Tông và các Tông! Kêu họ điều tra nghiêm ngặt tăm tích của Diệp Thiên! Tông Môn cả gan dám bao che và thu nhận Diệp Thiên! Tông tôi nhất định dập tắt bọn họ!”. Tông chủ của Thiên Đạo Tông tức giận hạ mệnh lệnh. Rất nhanh, tin tức này bèn được truyền tới Huyền Thiên Tông và các Tông Môn lớn. Gây chấn động Côn Hư!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]