Chương trước
Chương sau
Lời vừa nói ra nhất thời im lặng như tờ.
Tất cả mọi người hướng về phía Diệp Thiên kinh ngạc, hoảng sợ, khiếp sợ, vẻ mặt khó có thể tin được.
Không phải hắn nghĩ muốn có được Tử Yến đến điên rồi đi?
Dám mạnh miệng nói như vậy?
Hắn lấy cái gì mà đi giết Nhị trưởng lão của Huyền Lôi Tông?
Giờ phút này một người trong số họ là một, ngoại trừ Liễu Như Yên cùng với Tư Đồ Diêm thì không ai tin tưởng Diệp Thiên có năng lực này. Đều cho rằng hắn vì muốn có được Giang Tử Yến nên điên rồi, nên mới có thể nói ra chuyện dỡ khóc dỡ cười như vậy.
“Đừng nói đến chuyện giết ông ta, nếu anh có thể đem anh ta đánh chạy, tôi làm chó cho anh đều được.” Giang Tử Yến cười gượng, căn bản không có hi vọng gì với Diệp Thiên.
Đùa thôi, Nhị trưởng lão của Huyền Lôi Tông, chính là loại Kim Đan Thần Quân thấp ở giai đoạn đầu, nằm vị trí tám mươi tư đó thật sự là sự khủng bố lớn.
Đối mặt với sự khủng bố như vậy đúng là cao thủ. Hắn lấy cái gì để đi giết người vậy?
Phỏng chừng là một người rất thân thiết, họ có thể giết hắn chỉ bằng một cái nhìn.
“Cô nói đó nha, không được chơi xỏ đó.” Diệp Thiên cười nói.
Giang Tử Yến khẽ chớp mắt, không còn hơi sức để nói chuyện với kẻ điên.
Thật là điên hoàn toàn rồi!
Ngay cả những người họ Giang có mặt cũng liên tục lắc đầu.
“Ha ha ha!”
Nhị trưởng lão của Huyền Lôi Tông lại nhịn không được cất tiếng cười to.
“Giết tôi sao?”
Ông ta quả thật không thể tin được những gì mình nghe, hướng Diệp Thiên nhe răng cười nói: “Anh lấy cái gì để giết tôi, khi tôi là giấy, có thể mặc cho anh tùy ý đắn đo?”
Nói đến đây, hắn hung hăng ngang ngược nói: “Anh giống như là đồ bỏ đi vậy, tôi cũng không tiếc đến chuyện động thủ, nhưng lời nói của anh thật sự làm cho tôi cảm thấy tức giận, hơn nữa tôi cũng muốn nhìn xem trên người anh rốt cuộc có nhiều thượng phẩm thần binh như vậy.”
“Cho nên tôi quyết định, dù là anh là một con kiến, tôi cũng sẽ đem anh bóp chết.”
Dứt lời, ông ta vươn một tay ra, chỉ thấy cánh tay ông ta như súng đạn bình thường, vươn dài ra vài thước, hướng tới cổ Diệp Thiên mà bóp tới.
Ông ta là kim đan, có pháp thân, có thể tùy ý cho tay chân biến dài, cao nhất chính là cửu trượng pháp thân cánh tay có thể dài hơn thân mình, đại khái có thể duỗi ra đến mười bảy mười tám thước như vậy.
“Làm cho anh ta im miệng, cái này phải bị bóp chết.”
Tất cả người nhà họ Giang thấy như vậy đều cho rằng.
“Đi chết di tiểu tử!”
Ngay khi cánh tay sắp đến gần cổ của Diệp Thiên, Nhị trưởng lão kêu lên một tiếng dồn hết sức đi tới.
Điện quang thạch hỏa trong lúc đó.
Chỉ thấy Diệp Thiên chớp mắt hai cái.
Ngọn lửa nhất thời bắn ở trên tay Nhị trưởng lão.
“Aaa!”
Nhị trưởng lão bị bỏng phát ra một tiếng thê lương thảm thiết, giống như bị điện giật, lập tức đưa tay rút trở về, nháy mắt cả bàn tay đều bị ngọn lửa màu vàng thiêu hủy.
Hơn nữa, ngọn lửa dần dần lớn lên, tay ông ta giống như tờ giấy bình thường một chút nữa sẽ bị đốt thành tro tàn.
“Này...”
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người, trong nháy mắt vẻ mặt mọi người đều hoảng sợ.
Có thể đem một bị tu sĩ kim đan xấu ra tay đốt thành tro tàn, hỏa này là phải nóng bao nhiêu thật là kinh khủng!
“A! Anh rốt cuộc là thả loại hỏa gì! Vì cái gì mà không dập được! Vì sao!”
Mắt nhìn thấy cánh tay đã bị ăn mất một chút, làm như thế nào cũng không tắt được, hơn nữa càng ngày càng mạnh, làm cho Nhị trưởng lão liên tục thét chói tai.
Ông ta biết, nếu không dập được, thì không được bao lâu cả người đều bị hóa thành tro tàn.
“Thật lợi hại.”
Người ở đây thấy thế, đều sợ hãi than liên tục, trong bụng lại gợn lên cỏn gió động trời. Quả thật không thể tin được, Diệp Thiên có thể thả ra loại hỏa kinh khủng như vậy.
Ngay cả Giang Tử Yến, giờ phút này ánh mắt nhìn Diệp Thiên cực kì nóng.
Hắn ta cũng lợi hại quá đi?
“Tôi nói tôi giết ông ta cô không tin, hiện tại đã tin chưa ?”
Diệp Thiên cảm nhận được ánh mắt của Giang Tử Yến, quay đầu nhìn qua khóe miệng gợi lên chút ý cười.
Khi chạm mắt với Diệp Thiên, tim Giang Tử Yến chợt giảm tốc độ, nhanh chóng đem ánh mắt thu hồi gật đầu vài cái.
“Ha ha.” Diệp Thiên cười nói: “Nếu tin tưởng, vậy cô nên làm trâu làm ngựa cho tôi, hiện tại tôi lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho cô xoa bóp lưng cho tôi.”
Giang Tử Yến: “...”
“Như thế nào? Không muốn?” Diệp Thiên hỏi : “Nếu không muốn tôi liền tắt hỏa trên người ông ta, mặc kệ nhà họ Giang các người.”
Nghe vậy, Giang Tử Yến lập tức gật đầu như con gà con đang mổ thóc: “Đồng ý! Tôi đồng ý!”
Vừa dứt lời, cô bật người chạy đến phía sau Diệp Thiên bóp lưng cho anh ta.
“Ha ha!”
Diệp Thiên thoải mái cười to liên tục.
Cái mũi Giang Tử Yến nhăn lại.
Hiện tại là bóp lưng, một lát nữa có phải hay không là rửa chân, nhất định sẽ thị tẩm?
Người này quả thật rất xấu rồi!
Tưởng tượng như vậy, cô bóp lưng cho Diệp Thiên lại tăng thêm vài phần sức lực, giống như muốn chà xát một lớp da của anh vậy.
“Thằng ranh con! Mau nói cho tôi biết hỏa này dập tắt như thế nào?”
Cả người đã sử dụng hết các thế võ cũng chưa từng dùng, mắt nhìn thấy cánh tay đều bị đốt hết, làm cho Nhị trưởng lão nổi trận lôi đình, hướng về phía Diệp thiên rống khàn cả giọng, nghĩ muốn giết hắn nhưng lại không dám. Sợ giết hắn, liền không biết cách nào để dập hỏa này.
“Kêu la cái gì? Thật sự là ngu ngốc, chẳng phải đem bàn tay chặt đứt là được rồi sao?” Diệp Thiên nhịn không được mắng.
Nhị trưởng lão vừa nghe, nhất thời trước mắt sáng ngời chỉ cảm thấy rất có đạo lý.
Dù sao cánh tay này cũng đã bị hủy hai phần ba, khẳng định là phế đi, còn không bằng chém đứt để bảo vệ mạng sống. Chờ giết sạch người ở nói này, thì tìm một cái tay thích hợp nối vào, qua một đoạn thời gian thì liền giống như tay của chính mình.
Kết quả là, ông ta lập tức bỏ ra một búa thượng phẩm thần binh, bổ về phía cánh tay bị thiêu hủy.
Huh!
Rõ ràng dứt khoát, chỉ còn mười li cánh tay liền rơi trên mặt đất.
"Ha ha! Ha ha ha!"
Khi nhìn thấy cánh tay bị đứt thật sự rất hiệu quả, hỏa trên người quả thật biến mất, Nhị trưởng lão khó nén tâm tình kích động liền cười thoải mái lên.
Rất nhanh, ánh mắt của ông ta cực kì ác độc dừng ở trên người của Diệp Thiên, từ kẽ răng chen vào một câu: “Anh nói tôi ngu ngốc, không biết cắt đứt tay, trên thực tế anh mới là ngu ngốc, anh liền cho tôi thoát khỏi nguy hiểm, hiện tại đã đến phiên tôi điên cuồng trả thù anh!”
Dứt lời, ông ta liền tiến hành tiên pháp, trong nháy mắt chiếc búa tăng vọt hơn mười lần. Ánh sáng lạnh lẽo của búa đánh vào trên mặt mọi người, đem mặt của mọi người chiếu một mảng trắng bệch.
“Anh quả thật là điên rồi! Nói cho ông ta biện pháp để làm gì! Hiện tại thì tốt rồi! Ông ta không chết! Một búa rơi xuống chúng ta toàn đồ đều xong đời!”
Giang Tử Yến thấy thế, tức giận đến dậm chân, ở sau lưng của Diệp Thiên hung hăng đánh lên rồi đứng dậy.
Vốn có thể đốt cháy Nhị trưởng lão. Hiện tại thì đã thoát khỏi nguy hiểm, búa cũng đã muốn giơ lên, nếu bị chặt đứt thì ai có thể khiêng được!
“Anh thật là ngu ngốc! Anh nói cho ông ta biết chặt đứt tay làm gì?”
“Tức chết rồi! Tôi thật sự cũng bị tên ngốc là anh làm tức chết!”
“Xong rồi xong rồi! Vốn có thể nhìn thấy Nhị trưởng lão chết cháy. Hiện tại thì ngược lại, chúng ta phải bị một đám chém chết, làm sao lại gặp cái loại giả ngốc như vậy...Thật là ngốc!”
Toàn bộ người nhà họ Giang đều chửi rủa thậm tệ.
“Câm miệng!”
Diệp Thiên nhịn không được quát: “Các người thì biết cái gì, tôi rất nhanh sẽ xử lí ông ta. Vì cái gì lại muốn xem ông ta chết cháy, một bên đốt còn một bên kêu, các người không phiền nhưng tôi phiền.“
Cái gì!
Anh ta rất nhanh có thể xử lí được Nhị trưởng lão?
Tất cả mọi người đều quay đầu hướng về phía Diệp Thiên đầy nghi ngờ.
"Ha ha ha!"
Nhị trưởng lão dữ tợn cười nói: “Tuy rằng tôi không biết vì sao anh có thể thả ra hỏa có uy lực lớn như vậy, nhưng tôi biết anh cũng không phải là kim đan, căn bản cũng không cầm được rìu núi của tôi!”
Nói đến đây ông ta quát lên một tiếng lớn: “Đi tìm chết đi tiểu tử!”
Dứt lời hắn giơ cao búa lên xong chém xuống.
“Người chết phải là ông.”
Diệp Thiên ánh mắt lóe lên, thần sắc chợt động.
LẦm ầm ầm!
Một đạo tử quang cắt qua không trung, nhanh như chớp hướng về phía Nhị trưởng lão.
Oanh!
Nhị trưởng lão giống như bị hồng hoang thần thú va chạm, ngang nhiên tạo thành một đoàn máu.
Nhất thời, cả đại sảnh đều im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt hoảng sợ.
Bọn họ thậm chí còn chưa nhìn rõ tử quang kia là thứ gì, chỉ thấy Nhị trưởng lão bị nổ tung, sau đó tử quang liền biến mất ở trong tay Diệp Thiên.
Nhưng không khó để xác định, nhất định đó là một tinh phẩm pháp bảo!
Mà để khống chế tinh phẩm pháp bảo, ít nhất phải là kim đan đạt đến cảnh giới tu vi.
Chẳng lẽ...Anh ta là kim đan Thần Quân?
Hơn nữa vẫn là kim đan đạt cảnh giới hoàn hảo của một nữa nguyên anh?
Nếu tu vi không đủ, cho dù có tinh phẩm pháp bảo trong tay cũng không thể có một trận kim đan nổ tung đã đạt cảnh giới giống như Nhị trưởng lão!
“Tốt lắm!” Không đợi mọi người khôi phục lại tinh thần, Diệp Thiên vẫn ngồi như vậy chưa bao giờ đứng lên, sau đó vỗ vỗ để đứng lên, quay đầu nhìn về phía Giang Tử Yến đang kinh ngạc nói: “Tôi đã muốn cứu nhà họ Giang các người, thì cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình, đi theo tôi.”
“Đi...Đi chỗ nào ?”
Diệp Thiên nhìn về phía đông xa xôi: “Đi Huyền Thiên Tông để thuận lòng trời thành.”
Đại nghiệp ngưng đan vô cùng cấp bách, cuối cùng còn thiếu một cái thánh thể mà cái thánh thể kia lại ở Huyền Thiên Tông!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.