"Giết sạch!"
"Giết sạch!"
"Giết sạch!"
Tên cầm đầu bọn mã tặc vừa hô lên xong, hơn trăm tên cướp cầm trong tay những thần binh hạ phẩm cũng hô lên.
Đây là tác phong của bọn mã tặc, có thể tăng cao sĩ khí bên phe mình, đồng thời cũng có thể gây khủng hoảng cho mục tiêu.
Cứ như vậy, có thể giảm bớt một chút thương vong.
Quả nhiên, bọn mã tặc vừa hô xong, người đàn ông trung niên họ Giang kia lập tức liền luống cuống, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao.
Rất nhanh, người trong từng chiếc xe ngựa đều giơ tay sợ hãi đi ra.
"Hảo hán tha mạng!"
"Hảo hán tha mạng!"
"Hảo hán tha mạng!"
Tiếng cầu xin tha thứ vang vọng trời đất.
Đương nhiên, người cầu xin tha thứ đều là người qua đường như Diệp Thiên, hơn ba mươi chiếc xe ngựa, chỉ có một nửa là xe của nhà họ Giang.
Còn người ở nhà họ Giang, tuy cũng đều lấy đao kiếm ra, nhưng đối mặt với nhiều kẻ cướp như vậy, mỗi người bọn họ đều hiện ra vẻ sợ hãi.
"Ha ha ha!"
Thấy thế, kẻ cầm đầu bọn mã tặc cười một trận điên cuồng.
"Ba, Tú Nhi sợ." Lúc này trong xe ngựa chỗ người đàn ông họ Giang có một cô bé khoảng mười bảy mười tám tuổi bước ra, ôm cánh tay ông ta hoảng sợ nói.
"Tú Nhi đừng sợ." Người đàn ông cưng chiều xoa đầu nhỏ của Tú Nhi, cười lấy lòng mà nói với tên cầm đầu bọn mã tặc: "Hảo hán, chúng tôi để hết hàng lại cho ngài, cho chúng tôi một con đường sống được không?"
"Ba, không có hàng, bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046166/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.