Chương trước
Chương sau
Lời này vừa nói ra, giống như hồng chung đại lữ, vang vọng toàn bộ phủ thành chủ.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phủ thành chủ đều ngẩng đầu nhìn lên, và thấy một thanh kiếm từ trên trời phi xuống, xé rách hư không, thình thịch rơi xuống đất.
Sau đó bọn họ nhìn thấy một vị lão đạo mặc áo trắng, ôm một bé loli mặc váy màu đỏ xuất hiện bên ngoài công đường của phủ thành chủ.
“Lão đạo cùng bé loli, bé loli rất đáng yêu chẳng lẽ là Thiên Hà Kiếm Tiên đại giá phủ thành chủ?”
Lập tức có thị vệ kinh ngạc nói.
“Nhìn cách phối hợp này, có khả thực sự là Kiếm Tiên lão nhân.”
“Tư khi Thiên Hà Kiếm Tiên thu nhận bé loli kia, lúc nào đi chơi cũng mang theo, một già một trẻ này có thể thực sự chính là Thiên Hà Lão nhân.”
“... ..”
Mấy tên thị vệ nhỏ giọng nghị luận.
“Các người rất thông minh, vừa nhìn đã biết sư tôn của tôi chính là Thiên Hà Kiếm Tiên.” Bé loli nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai núm đồng tiền nhỏ.
Bọn thị vệ nghe vậy thì lập tức quỳ xuống bái lễ.
“Bái kiến Ngũ trưởng lão!”
“Tất cả đề miễn lễ.”
Thiên Hà Kiếm Tiên khoát tay, nắm lấy tay bé loli đi vào bên trong công đường,
Lúc này bọn người thành chủ đi ra đón.
“Sư tôn!”
“Ngũ trưởng lão!”
Đồ đệ của Thiên Hà Kiếm Tiên, thành chủ, Âu Dương Khánh vừa nhìn thấy Thiên Hà Kiếm Tiên thì lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng đi ra đón.
“Điện hạ, người vừa mắng lão phu chính là anh sao?” Thiên Hà Kiếm Tiên nhìn về phía Âu Dương Khánh.
Âu Dương Khánh vò đầu cười hì hì: “Ngũ trưởng lão, tôi chờ các anh muốn điên rồi, cho nên mới không nhịn được chửi vài câu, anh đừng để trong lòng.” Mặc dù danh phận con trai của tông chủ nghe rất hiển hách, nhưng phân lượng ở trong mắt tông chủ còn không bằng trưởng lão, bởi vì tông chủ là một lão quái vật nghìn tuổi, có rất nhiều con trai, chỉ cần không quá suất sắc là không cần phải để ý, thậm chí còn không nói được với tông chủ quá mười câu.
Trưởng lão thì không giống như vậy, tất cả đều là tâm phúc của tông chủ, cho nên cho dù Âu Dương Khánh là con trai của tông chủ, khi gặp Thiên Hà Kiếm Tiên thì cũng phải khách khí.
“Điện hạ chạy tới Thông Thiên Thành để chơi, còn lão phu đến để làm chính sự, chứ không điện hạ nghĩ lão phu đến làm gì” Thiên Hà Kiếm Tiên hỏi, cảm thấy không hợp lẽ thường.
Âu Dương Khánh nghe vậy thì bày ra vẻ mặt đau khổ, nói chuyện đã xảy ra ở Vạn Hoa Lầu nói ra.
“Hả!”
Thiên Hà Kiếm Tiên nghe xong thì rất là kinh ngạc: “Có người dám đả thương đệ tử Hạ Bân của lão phu, còn dám giết hộ vệ của Điện hạ?”
“Đúng vậy thưa sư tôn, ngài nhìn xem.”
Đồ đệ của Thiên Hà Kiếm Tiên, Hạ Bân ủy khuất nhấc áo bào lên, lộ ra eo của anh ta, chỉ thấy trên eo anh ta có một vết thương dài hơn mười phân, đã được cầm máy.
Vừa nhìn xong, Thiên Hà Kiếm Tiên liền nùng nổ: “Tên này đang ở chỗ nào, nhanh mang vi sư đi tìm anh ta nói chuyện, nếu anh ta không cho vi sư một lời gải thích hợp lý, Thiên Cương Kiếm của vi sư không ngại có thêm một vong hồn nữa!”
“Ngũ trưởng lão, trong tay tên tặc này có một pháp bảo tinh phẩm vô cùng lợi hại, hơn mươi vị Kim Đan trong phủ của tôi đều bị đánh gục, không biết ngài có chắc chắn xử lý được anh ta không?” Thành chủ yếu ớt hỏi.
“Cái gì!”
Thiên Hà Kiếm Tiên ngeh xong thì giật mình: “Tên tặc này có pháp bảo tinh phẩm?”
“Đúng vậy, ngũ trưởng lão, tên tặc này còn vô cùng hào phóng, không chỉ có pháp bảo tinh phẩm, mà còn cầm hai pháp bảo thượng phẩm đi chuộc một cô gái phong nguyệt, mặc dù bị chúng tôi phá ngang dẫn đến giao dịch không thành công, nhưng anh ta thực sự có rất nhiều bảo bối!” Thành chủ nói.
“Hít!”
Thiên Hà Kiếm Tiên hít sâu vào một hơi: “Lão phu còn tưởng rằn lúc còn tại thế, có một vị Thiên Hoang thượng tiên tiện tay đưa cho lão phu một pháp bảo thượng phẩm đã xem như hào khí ngất trời rồi, không ngờ rằng hôm nay còn có một vị tư sĩ còn hào phóng hơn cả vị thượng tiên kia, xem ra lão phu không chiếu cố anh ta là không được rồi.”
Dứt lời, Thiên Hà Kiếm Tiên vung tôi lên nói: “Đi trước dẫn đường!”
“Dạ! Ngũ trưởng lão!”
... ... .
Lúc này, bên trong Vạn Hoa Lầu.
Ở bên ngoài khuê phòng của Liễu Như Yên ở tầng chín, Diệp Thiên đang ngồi vắt chéo chân ở trên một chiếc ghế bành, đằng sau là Liễu Như Yên đang đấm lưng cho anh, phía trước là Thần Diệp Hy đang bóp chân cho anh, bộ dáng rất là hưởng thụ.
Phía dưới, mười mấy Kim Đan đang run rẩy đứng đó, chờ đợi Cao Thiên Thịnh đưa linh thạch tới, Diệp Thiên không nói gì, bọn họ không dá nhúc nhích.
“Diệp Thiên Quân, đây là văn tự bán thân của Như Yên cô nương, mời ngại nhận lấy.” Tú bà rất không nỡ giao Liễu Như Yên cho Diệp Thiên.
Hai vị lão bản vì bảo mệnh đã đồng ý với Diệp Thiên, cho dù cô ta có tiếc thì cũng có thể àm gì được?
“Nhìn xem có phải thật không?” Diệp Thiên thuận miệng hỏi.
Liễu Như Yên lập tức cầm văn tự bán thân nhìn.
“Công tử Diệp, là thật.”
“Vậy thì xé đi.” Diệp Thiên thản nhiên ói.
“Xé?” Liễu Như Yên kinh ngạc nói: “Công tử Diệp không giữ lại sao? Nhỡ như Như Yên chạy thì sao?”
“Chạy thì cứ chạy, tâm không ở chỗ tôi, có giữ cô lại cũng không có ý nghĩa.” Diệp Thiên từ từ nhắm hai mắt, than thở.
Liễu Như Yên nghe xong thì vô cùng cảm động, xé nát văn tự bán thân, vẻ mặt kiên định nói: “Từ hô nay trở đi, Như Yên chính là người của công tử, công tử bảo Như Yên làm gì thì Như Yên sẽ làm nấy, cho dù có làm trâu làm ngựa thì Như Yên cũng không một câu oán hận!”
Diệp Thiên hài lòng ừ một tiếng.
Thần Diệp Hy lại không vui: “Anh ấy bảo cô bưng trà rót nước thì được, nếu anh ấy mà bảo cô ngủ cùng anh ấy, cô không được phép đồng ý, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô!”
Liễu Như Yên: “... .”
“Có nghe hay không!” Thần Diệp Hy khẽ quát.
Liễu Như Yên nheo miệng nói: “Nghe rồi.”
Thần Diệp Hy lại nhìn về phía Diệp Thiên: “Anh có nghe không?”
“Nghe rồi.” Diệp Thiên gật đầu, anh chuộc Liễu Như Yên cũng không phải là vì muốn tìm người làm ấm giường, mà là vì muốn ngưng kết tuyệt phẩm Kim Đan.
“Thế này còn tạm được.” Thần Diệp Hy lộ vẻ hài lòng, bàn tay đang xoa bóp chân Diệp Thiên cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau, Cao Thiên Thịnh tới.
Mang theo một lương lớn linh phiếu.
Từng cái rương một suýt chút nữa chất đầy đại sảnh.
“Diệp Thiên Quân, tổng cộng là hai trăm bốn mươi rương linh phiếu, mỗi một rương trị giá một triệu kinh thạch, tổng là hai trăm bốn mươi linh thạch, xin ngài phái người kiểm tra linh phiếu!” Cao Thiên Thịnh nói.
Thần thức của Diệp Thiên khẽ quét qua, từ tốn nói: “Không cần kiểm tra, lấy nhẫn không gian bỏ vào đó cho tôi, sau đó các người có thể đi.”
“Dạ!”
Cao Thiên Thịnh yết ớt hô, trong lòng rỉ máu.
Nếu như ông ta không đi tìm thành chủ mà trực tiếp bán Liễu Như Yên, ông ta có thể kiếm được một kiện thượng phẩm thần binh, bây giờ thì hay rồi, không kiếm được gì mà còn mất hai trăm bốn mươi triệu linh thạch, vừa nghĩ thôi là cảm thấy mất hết cả máu.
Nhưng mà ông ta không có biện pháp nào, chỉ có thể bỏ nhẫn không giân ra đựng hàng.
Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên.
“Chúng tôi lại tới! Mang theo Ngũ trưởng lão Thiên Hà Kiếm Tiên của chúng tôi tới!”
Lời này vừa nói ta, những người ở phòng khách phía dưới lập tức rung động, đồng loạt quay đầu nhìn lại, thấy thành chủ và điện hạ quay lại, còn dẫn theo cả một lão đạo và một bé loli.
Lão đạo cùng bé loli, đây không phải là Thiên Hà Kiếm Tiên thì còn là ai?
Nhất thời, Cao Thiên Thịnh cũng không cất hàng nữa, mà cùng đám người Bàng Ngôn Đình đi ra nghênh đón.
“Bái kiến ngũ trưởng lão Thiên Hà Kiếm Tiên!”
“Miễn lễ!”
Thiên Hà Kiếm Tiên khoát tay, lúc này đám người mới dám ngồi thẳng lên.
“Những rương này là?” Âu Dương Khánh hỏi.
“Tên kia muốn người của phủ thành chủ mỗi người một nộp mười triệu, tôi với Ông chủ Cao mỗi người năm mươi triệu, nếu không đưa thì sẽ giết chúng tôi chúng tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chuẩn bị đưa cho anh ta.” Bàng Ngôn Đình nói.
“Cho cái rắm, Ngũ trưởng lão tới, anh ta là cái thá gì.”
Âu Dương Khánh nói, sau đó chỉ về phía Diệp Thiên đang ở tầng chín, kêu gào: “Ngũ trưởng lão Thiên Hà Kiếm Tiên của Thiên Huyền Tông tôi tới, con mẹ nó anh còn dám ngồi, mau cút xuống đầy quỳ xuống trước mặt Thiên Hà Kiếm Tiên, để ngài ấy giải quyết anh!”
“Làm sao bây giờ Diệp Thiên?”
Vẻ mặt Thần Diệp Hy lập tức khó coi nói: “Thiên Hà Kiếm Tiên chính là người xếp thứ ba mươi sáu trên bảng Thân Quân, có một thân kiếm thuật xuất thần nhập hóa, có thể lấy đầu người khác dễ như lấy đồ trong túi ở khoảng cách ngàn mét, ông ta đến đây, chỉ sợ chúng tôi khó thoát khỏi cái chết.”
“Không sợ.” Diệp Thiên vỗ vỗ vai Thần Diệp Hy, nói: “Ông ta gặp người đàn ông của em, còn phải cho tôi một đại lễ nữa đấy.”
Hai mắt Thần Diệp Hy khẽ đảo: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói đùa vậy?”
“Tôi không nói đùa.” Vẻ mặt Diệp Thiên chắc chắn: “Tôi đang nói thật.”
Thần Diệp Hy: “... ..”
Cô ấy không muốn nói chuyện với Diệp Thiên nữa.
Đến chết cũng không đứng đắn, người ta là Thiên Hà Kiếm Tiên có địa vị hiển hách, dựa vào cái gì mà người ta phải hành đại lễ với anh.
“Mau xuống đây quỳ xuống trước mặt sư tôn tôi, anh có nghe thấy không!” Đồ đệ của Thiên Hà Kiếm Tiên là Hạ Bân thấy Diệp Thiên không có động tĩnh, nhảy ra bên ngoài hô theo.
Diệp Thiên khẽ nói: “Vẫn nên nói sư tôn của anh đi lên hành đại lễ cho tôi đi.”
“Con mẹ nó anh điên rồi! Dựa vào cái gì mà sư tôn của tôi phải hành lễ với anh!” Hạ Bân khó chịu nói.
“Chỉ bằng việc ông ta sợ tôi.” Diệp Thiên đáp lại.
Thiên Hà Kiếm Tiên nghe vậy, khóe mắt bỗng dưng co lại, lập tức lộ vẻ mặt giận dữ, từ trong hàm phun ra mấy chữ:
“Anh quá phách lối!”
Dứt lời, thấn niệm của ông ta khẽ động, kiếm chỉ về phía Diệp Thiên.
Một giây sau!
Vút!
Một tia sáng xanh từ trong nhẫn bắn ra, hóa thành một thanh kiếm xanh lạnh thấu xương, bỗng nhiên phi về phía Diệp Thiên.
Xoẹt xẹt!
Không gian bị xé nát không khí tuôn sang phía hai bên, bên trong Vạn Hoa Lầu đang yên tĩnh lại trở nên cuồng bạo, như lá thu quét lá vàng, khiến các thang lâu lan can cùng rào canh bị thổi bay đi.
“Thật là một thanh kiếm lợi hại.”
Đám người thành chủ kích động kêu lên.
“Diệp Thiên, mau tránh ra!”
Thấy thanh kiếm khổng lồ đang lao tới, cuồng bạo mãnh liệt, Thần Diệp Hy quá sợ hãi, vừa gọi vừa kéo Diệp Thiên, nhưng lại không khiến Diệp Thiên nhúc nhích một chút nào.
“Ha ha! Chắc là cái tên ngu xuẩn này bị uy lực một kiếm của sư tôn dọa cho ngây người!” Hạ Bân không nhịn được kêu lên.
Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng “Keng”.
Chỉ thấy thanh kiếm khổng lồ ngừng lại ở chỗ cách ngực Diệp Thiên khoảng năm centimet, không tiến thêm được một chút nào nữa.”
“Hử?”
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của mọi người đột nhiên co rút lại.
Thiên Hà Kiếm Tiên khẽ nói: “Không ngờ rằng phòng ngự của anh rất cao, vậy lão phu sẽ dùng thêm chút sức mạnh, không tin là không đâm vào được!”
Dứt lời, ông ta hóa thành một vòng cung bay thẳng lên tầng chín,
“Sư tôn nắm lấy chuôi kiếm, đâm một phát, nhất định có thể đâm chết anh ta!” Hạ Bân kêu lên.
Âu Dương Khánh đồng ý: “Dựa vào tu vi của Ngũ trưởng lão, thêm chút sức lực nữa, cho dù phòng ngự của anh ta có cao như thế nào thì nhất định cũng sẽ bị đâm!”
Đám người thành chủ gật đầu biểu thị đồng ý.
Lúc này Thiên Hà Kiếm Tiên đã tới gần Diệp Thiên, đang định một chưởng đánh vào chuôi kiếm, nhưng khi ông ta vừa nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thiên, hai con ngươi bỗng nhiên co rút lại.
Một giây sau, ông ta rùng mình một cái, vội vàng thu tay đáp xuống trước mặt Diệp Thiên, cấp tốc thu kiếm vào nhẫn không gian, lúc này nhếch miệng cười một tiếng, chắp tay khom lưng nói: “Thượng tiên, tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.