Lúc này Diệp Thiên và Liễu Như Yên cùng với má mì đã vào trong phòng của Liễu Như Yên.
Diệp Thiên thoải mái ngồi xuống ghế ở cạnh bàn tròn quan sát Liễu Như Yên từ trên xuống dưới đồng thời vừa quan sát vừa gật đầu, khóe miệng còn khẽ nở nụ cười yếu ớt, dáng vẻ như rất hài lòng.
“Đúng vậy, đây là thái âm thánh thể, thái âm chính khí trong cơ thể rất thanh khiết, khá tốt.” Diệp Thiên nói ở trong lòng.
“Thật sự làm khó cô ấy khi có thể vẫn giữ được cơ thể trong sạch dù đã ở nơi này nhiều năm như vậy, xem ra đây là một cô gái phát triển trong bùn mà không bị ô nhiễm bởi bùn, rất tốt.”
“Chỉ là ở trước ngực quá trống nên hơi ảnh hưởng tới vẻ đẹp.”
Nghĩ đến đây khóe miệng của Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười xấu xa.
Liễu Như Yên đang muốn rót trà cho Diệp Thiên nhìn thấy nụ cười bỉ ổi của anh thì cô ta chỉ cảm thấy bản thân giống như bị anh nhìn thấy hết, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến tận cổ, trái tim nhỏ đập nhanh hơn.
“Mình bị sao vậy? Ánh mắt của những người đàn ông lúc trước còn suồng sã hơn ánh mắt của người đàn ông này nhưng mình vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh, tại sao vừa bị anh ấy nhìn thì tim của mình lại đập nhanh như vậy chứ?”
Liễu Như Yên cảm thấy ngạc nhiên ở trong lòng.
“Chẳng lẽ ... Anh ta quá đáng sợ làm cho mình sinh ra sợ hãi sao?”
Cô ta nhíu mày rồi lại lắc đầu.
“Không đúng, khi sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046155/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.