Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lão tổ!”
Tông chủ, trưởng lão, các đệ tử, tất cả đều khàn giọng la hét, con mắt thiếu chút nữa lồi ra, vẻ mặt giật mình muốn chết nhìn chằm chằm trong nắm đấm của Diệp Thiên phiêu tán ra từng dòng khí màu vàng kim.
Kim Đan, chính là kết tinh tu luyện ngàn năm của lão tổ, kim khí, là tu vi lão tổ tu luyện ngàn năm.
Mà bây giờ Kim Đan vỡ nát, kim khí tiết ra, cho dù lão tổ không chết, cũng mất sạch tu vi. Nhưng lão tổ bị chém thành hai nửa sau đó mới bị bóp mạnh Kim Đan, chuyện này có ý nghĩa lão tổ sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Quả nhiên!
Không ít đệ tử xông tới bên cạnh khe rãnh, chỉ thấy phía dưới khe rãnh, hai nửa thân thể của lão tổ vẫn không nhúc nhích nằm ở phía dưới.
Rất rõ ràng là đã tử vong không thể chết tiếp được rồi. “Tông chủ, lão tổ, ông ấy chết rồi!” Lúc này, bên cạnh khe rãnh có đệ tử vẻ mặt như đưa đám, quay đầu nói với tông chủ.
Lập tức khiến cho mọi người sợ hãi. “Làm sao bây giờ? Lão tổ đã bị Diệp Bắc Minh đánh chết, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Ba vị Kim Đan của Huyền Thanh Tông chúng ta, hiện giờ đã mất hai vi, còn lấy gì đối đầu với Diệp Bắc Minh?”
“Xong rồi xong rồi! Lúc này Huyền Thanh Tông chúng ta xem như xong rồi!”
Trên dưới cả tông môn rơi vào trong khủng hoảng, ngay cả các trưởng lão đều cảm thấy bất an, sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm sao.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Diệp Thiên đột nhiên vang lên.
“Bây giờ tới lượt các người rồi.” Diệp Thiên đứng ở trên không, ánh mắt rét lạnh nhìn tông chủ và mười mấy trưởng lão, chậm rãi giơ Long Ngâm Kiếm trong tay lên.
Những lời này vừa vang lên, thân thể các trưởng lão run rẩy dữ dội, sắc mặt thay đổi.
“Rút! Mọi người mau dùng độn phù rút lui di!"
Thấy Diệp Thiên giơ kiếm, tông chủ chẳng quan tâm chuy nữa, lập tức lấy độn phù ra, thuận tiện kêu to một tiếng.
Các trưởng lão nghe thấy thế, cũng nhao nhao lấy độn phù ra.
Đúng vào lúc này, Diệp Thiên kết ra một chỉ quyết, hét to một câu:
“Phá!”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ độn phù trên tay tông chủ và các trưởng lão không lửa tự cháy.
“Sao lại thế này? Sao độn phù lại cháy rồi hả?”
Các trưởng lão đều kinh hãi, sắc mặt điên cuồng thay đổi.
“Xong rồi xong rồi! Toàn bộ độn phù trong nhẫn không gian đều cháy thành tro rồi! Lúc này xong đời rồi!” Có trưởng lão nhìn độn phù đã cháy thành tro, khóc không ra nước mắt kêu lên.
Nghe thấy thế, tông chủ và các trưởng lão truyền thần thức vào trong nhẫn không gian.
Quả nhiên, tất cả độn phù đều hóa thành tro tàn.
Cả đám lập tức như cha mẹ chết. Bọn họ đều trông cậy vào độn phù để chạy trốn, bây giờ độn phù đã bị đốt thành tro, bọn họ lấy gì chạy đây?
“Vì sao lại cháy? Ai có thể nói cho tôi biết vì sao nó tự cháy hay không?” Có trưởng lão khóc kêu lên.
“Bởi vì độn phù là tôi dạy Huyền Minh Tông chế tác, chỉ cần là độn phù làm theo phương pháp tôi dạy, lúc này đều hóa thành tro tàn rồi.” Diệp Thiên lớn tiếng đáp lại.
Lúc hắn theo lão tổ của Huyền Minh Tông chế tạo, đã giở thủ đoạn từ trong, cho nên chỉ cần là độn phù có thể trốn ba mươi dặm từ tay lão tổ Huyền Minh Tông, hắn đều có thể hủy đi toàn bộ. Hay là nói, độn phù mà Huyền Minh Tông bán cho người khác, và độn phù tồn kho, chỉ cần trốn ba mươi dặm, lúc này đều hóa thành tro tàn rồi.
“Xong rồi! Lúc này hoàn toàn xong rồi!”
Nghe thấy lời Diệp Thiên nói, các trưởng lão mất đi hết can đảm, ngồi sững sờ trên đất, giống như cha mẹ chết.
Đúng lúc này, tông chủ cầm một xấp độn phù trong không gian ra, ném ra bên ngoài còn hô nhỏ: “Chỗ của tôi còn có một ít độn phù Phù Vương làm lúc trước, nhanh dùng thứ này trốn đi!”
“Không hay rồi.”
Sắc mặt Diệp Thiên thay đổi, lập tức phóng lửa thiêu đốt, vung lửa đốt độn phù tông chủ mới tung ra.
Chỉ trong nháy mắt, biển lửa đầy đất. "Á!"
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
“Huyền Thanh Tông chúng ta để Diệp Bắc Minh diệt, mọi người mau chạy đi!” Có đệ tử thấy tông chủ và các trưởng lão táng thân trong biển lửa, không nhịn được kinh hãi kêu lên.
Chỉ trong nháy mắt, cả Huyền Thanh Tông vô cùng hỗn loạn, mấy chục ngàn đề tử giống như ruồi bọ không đầu chạy trốn khắp nơi, tiếng kêu sợ hãi, tiếng la khóc hoàn toàn vang vọng trời đất.
Nhưng không một ai chạy thoát, đều bị cao thủ của Huyền Kiếm Tông chặn trở vê.
Một lát sau, các trưởng lão đều bị Diệp Thiên đánh chết trong biển lửa, sau đó bị lửa thiêu thành tro tàn.
Nhưng Diệp Thiên không phát hiện bóng dáng của tông chủ trong biển lửa.
"Mẹ nó, để ông ta chạy thoát rồi!” Diệp Thiên không nhịn được chửi bậy, sau đó kêu lên: “Kiếm Tôn, Hạ Hầu tông chủ, chuyện còn lại giao cho các ông, tôi rút trước đây.
“Dạ, cậu Diệp!”
Nghe Hạ Hầu Mục đáp lại, Diệp Thiên như chim ưng bay lên trời, mở thần thức tìm kiếm tung tích của tông chủ Huyền Thanh Tông.
Mà lúc này, sau khi sử dụng độn phù trốn mười dặm, tông chủ của Huyền Thanh Tông đã xuất hiện trong một rừng núi cách Vân Thành mấy trăm kilomet rồi.
“Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa không thể trốn thoát”
Tông chủ vỗ ngực trong lòng còn sợ hãi nói.
Thở hổn hển mấy hơi, ông ta nhìn về phía Vân Thành, trong mắt tràn ngập lửa giận.
“Diệp Bắc Minh! Mày đáng bị chém ngàn đao! Mày giẫm chân diệt Huyền Thanh Tông tao! Chỉ còn mình tạo chật vật chạy ra ngoài! Tao hận! Tao hận!”
Sau khi gào thét xong, ông ta vô lực ngồi trên đất, liên tục cười thảm.
“Đúng là bước sai một bước, thua cả ván bài, mình không nên hạ lệnh tấn công Huyền Kiếm Tông, nếu không đâu hại chết lão tổ, đâu hại chết mười tám vị trưởng lão, đầu khiến Huyền Thanh Tông bị diệt từ đây. Tại mình, đều tại mình cả!”
Trong lòng ông ta vô cùng hối hận. “Hiện giờ, Khâu Vũ Minh mình nên đi đâu đây?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.