Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói này vừa lọt tới tại đám người Lâm Dịch Sơn đang vô cùng tuyệt vọng, giống như khi rơi xuống vực sâu vạn trượng tóm được một cây đại thụ chọc trời, khiến tinh thần bọn họ lập tức phấn chấn.
“Hô hộ! Ha ha ha!”
Lâm Dịch Sơn đưa mắt nhìn ra ngoài, tuy không thể đi ra khỏi tầng trong suốt này, nhưng nhìn thấy đám người giống như thần tiên đang đi tới, khiến ông ta vui vẻ hơn nông dân trúng mấy trăm tỷ.
Ông ta biết được cứu rồi, lúc này không chết được rồi!
“Các vị tiên sư tới thật đúng lúc!”
“Bọn họ tới đây, như vậy chúng ta được cứu rồi, tôi không tin Diệp Bắc Minh có thể đánh thắng được mấy vị tiên sư mạnh như thế liên thủ lại!”
“Vậy mà tổng giám đốc Châu mời được trưởng lão của Huyền Thanh Tông chỗ dựa vững chắc của chúng ta, cùng với tám môn phái lớn tới, là tổng giám đốc Châu cứu chúng ta, yêu tổng giám đốc Châu quá đi mất!”
Đường chủ và các đệ tử của Hồng Thịnh kích động tới mức lệ rơi đầy mặt, ôm chầm lấy nhau, giống như khi thua trận bị đẩy vào đường cùng, đột nhiên cảm thấy vui sướng khi nghe tin cứu viện tới.
Nhưng Châu Hiếu lại ngây người!
Sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi! Trong lòng lại càng điên cuồng gào thét: "Anh nhanh ra tay! Nhanh ra tay đi!”
Chỉ cần Diệp Thiên ra tay lúc này, còn có cơ hội và đủ thời gian giết đám Lâm Dịch Sơn, nếu chậm thì không còn cơ hội nữa.
Mới đầu Diệp Thiên muốn cô ta dẫn người của Hồng Thịnh tới tham gia đại hội giám định bảo vật, trái lại là thời cơ tốt một mũi tên trúng hai con chim, không những có thể khiến địa vị của nhà họ Châu ở Huyền Thanh Tông được tăng lên, còn có thể diệt trừ mối họa là Diệp Thiên.
Cho nên khi cô ta phát thiệp mời, cũng phát cho Huyền Thanh Tông và tám môn phái lớn, còn ghi thời gian trên thiệp mời gửi bọn họ muộn hơn thiệp mời của những người khác một tiếng.
Không phải là Diệp Thiên muốn giết đám người của Hồng Thịnh sao? Như vậy cứ giết đi, đợi hắn giết hết bọn họ, đúng lúc những trưởng lão của các tông môn này có mặt, nhìn thấy hắn giết người sẽ ra tay với hắn, vây bắt hoặc giết chết hắn.
Lúc đó cô ta sẽ đưa hồ lô Phỉ Thúy cho Huyền Thanh Tông, lại bịa lý do, Huyền Thanh Tông còn có thể nghi ngờ cô ta sao?
Nhưng mà cô ta không nghĩ tới, vậy mà Diệp Thiên quá chậm, đến bây giờ mới giết ba người, còn đều là con tôm nhỏ, không giết chết con cá lớn là Lâm Dịch Sơn.
Nhưng sao cô ta có thể biết được, cô ta tính toán những chủ ý xấu xa như vậy, đều có thể thông qua Huyết Chú bị Diệp Thiên biết được?
Cũng chính vì như vậy, Diệp Thiên mới không làm theo kế hoạch của cô ta, khiến cô ta có chút gánh nặng.
Đúng vậy, hiện giờ trong lòng Châu Hiếu đã rối thành một nùi, lại càng gấp như kiến bò trên chảo nóng, có kích động muốn trực tiếp kêu to mau giết bọn họ đi.
Nhưng Diệp Thiên không vội ra tay, mà nở nụ cười với Nhậm Vũ Phỉ. “Đại sư Diệp, em cho rằng sẽ không còn được gặp lại anh rồi.” Nhậm Vũ Phi không dám nói nhớ hắn, chỉ có thể dùng những lời này diễn tả tưởng niệm đối với hắn.
Lúc dứt lời, nước mắt cô ta không ngừng chảy xuống.
“Hiếm khi cô vẫn còn nhớ tới tôi, có lòng rồi.” Diệp Thiên cười vui vẻ, vỗ bả vai cô ta.
Nhậm Vũ Phỉ lập tức nín khóc mỉm cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn nổi lên dũng khí nói: “Em vẫn, vẫn luôn đợi có cơ hội, có thể thân thiết với anh.”
Sau khi cô ta nói xong, đầu cô ta vùi vào ngực, mặt đỏ như cà chua chín mọng, còn đỏ tới tận cổ, trái tim nhỏ thì đập thình thịch, có cảm giác như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Diệp Thiên chỉ cười không nói gì, lại vỗ bả vai cô ta, đi đến phía cửa hội trường.
Ngay sau đó, trưởng lão của chín môn phái cũng xuất hiện ở cổng chính.
“Ha ha, các ông xem, người của tông tôi đã xếp hàng nghênh đón chúng ta rồi.” Tứ trưởng lão của Huyền Thanh Tông rất có cảm giác thành tựu cười nói.
Kết quả ông ta vừa dứt lời, thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cầu cứu.
“Tứ trưởng lão! Cứu tôi! Nhanh cứu tôi với! Diệp Bắc Minh ở bên trong! Cậu ta muốn giết bọn tôi! Các ông mau vào đi!” Lâm Dịch Sơn như chó cùng rút giậu kêu lên, sợ hãi chậm trễ một giây đều có nguy hiểm tử vong.
Ông ta biết rõ, cao thủ khủng bố giống như Diệp Bắc Minh, giết ông ta chỉ là chuyện trong nháy mắt.
“Cái gì?”
“Diệp Bắc Minh ở bên trong sao?”
“Thật hay giả thế?”
Chín trưởng lão ở bên ngoài nghe thấy thế, lập tức đưa mắt nhìn nhau.
“Không phải Diệp Bắc Minh rơi vào tay Huyền Minh Tông rồi sao, Huyền Minh Tông còn học được phương pháp luyện đan và chế phù từ chỗ cậu ta, sao có thể thả cậu ta ra ngoài?” Có trưởng lão vẻ mặt nghi ngờ.
Nhưng có trưởng lão mừng như điên nói: “Mặc kệ thật hay giả, vào xem trước rồi nói sau, nhỡ đâu là thật, vậy thì chúng ta phát đạt rồi, có thể bắt Diệp Bắc Minh về luyện đan chế phù sau này không cần tốn linh thạch trên trời đến Huyền Minh Tông mua Nguyên Linh Đan và độn phù rồi.”
“Có đạo lý! Vậy chúng ta nhanh vào xem đi!”
Tứ trưởng lão của Huyền Thanh Tông mừng như điên, dẫn đầu xông vào.
Rất thuận lợi, giống như không có bất cứ ngăn cản gì, chín trưởng lão thành công tiến vào trong hội trường.
Thấy chín trưởng lão dễ dàng đi vào, Lâm Dịch Sơn mừng như điên, tràn ngập sức mạnh hét lên với Diệp Thiên: “Diệp Bắc Minh, mày cũng chỉ bình thường thôi, sử dụng một ít tạp kỹ giam giữ bọn tao còn được, ở trước mặt đảm tiên sư thì như tờ giấy, loại đồ bỏ đi như mày, đã không còn tư cách tuyên bố giết bọn tao nữa rồi!”
“Em xem như biết vì sao anh ta chậm chạp không dám ra tay rồi, chắc chắn là nghe nói nhiều tiên sự tới như vậy cho nên bị dọa mất mật, anh ta giữ lại mạng của anh, là hi vọng anh có thể thay anh ta cầu xin.” Trương Thủy Đồng cũng mừng như điên nói với Lâm Dịch Sơn.
“Có đạo lý! Rất có đạo lý!”
Lâm Dịch Sơn và người của Hồng Thịnh bày tỏ đồng ý với lời nói của Trương Thủy Đồng.
“Diệp Bắc Minh, đừng tưởng mày làm như vậy thì tao có thể tha cho mày! Mày đã bị tao phán tử hình, tao muốn đảm tiên sư giết chết mày, sau đó tao lại băm mày ra thành vạn đoạn, mới có thể giải mối hận của tao đối với mày!” Lâm Dịch Sơn giận không kiềm chế được nói với Diệp Thiên, biểu đạt bất mãn vì vừa rồi bị dọa sợ.
“Ha ha.” Diệp Thiên cười ngượng ngùng: “Tôi chỉ muốn các người chết càng thêm tuyệt vọng hơn một chút, cho nên mới chậm trễ không ra tay với các người. Buồn cười chính là đám con kiến hèn mọn như các người, lại lấy chuyện này làm tư bản kiêu ngạo trước mặt tôi, đúng là bất trị.”
Những lời này vừa vang lên, ánh mắt chín trưởng lão đều nhìn về phía Diệp Thiên.
“Cậu là Diệp Bắc Minh?” Tứ trưởng lão của Huyền Thanh Tông hỏi.
“Tôi không phải. Vậy là ông chắc?” Diệp Thiên cười mỉa hỏi lại.
“Thật kiêu ngạo!”
Các trưởng lão đều nghĩ như vậy. Tứ trưởng lão Huyền Thanh Tông cười ha ha nói: “Cậu đã là Diệp Bắc Minh, vậy thì ngoan ngoãn bỏ tay chịu trói đi, tôi không chỉ không giết cậu, còn có thể lấy lễ đối đãi với cậu. Mời cậu tiến vào Huyền Thanh Tông tôi, luyện đan chế phù cho bọn tôi.”
“Tôi không muốn thì sao?” Diệp Thiên cười mà như không cười hỏi.
“Nếu cậu không muốn... Tứ trưởng lão sờ cằm, sau đó cười hung ác nham hiểm nói: “Vậy tôi chỉ có thể đánh tới lúc cậu cầu xin tha thứ, cầu xin tôi dẫn cậu tới Huyền Thanh Tông.”
“Ha ha!” Diệp Thiên giống như nghe được chuyện buồn cười nhất, nói: “Nếu ông biết, mười mấy trưởng lão của các ông canh giữ bên ngoài Huyền Kiếm Tông đều chết trên tay tôi, không biết ông còn dám làm ra vẻ trước mặt tôi như thế không?”
“Cái gì?”
Sắc mặt chín trưởng lão đều thay đổi.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.