Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, ở Huyền Kiếm Tông.
Đại điển khai sơn đã kết thúc, các đệ tử đang bận rộn dọn dẹp rác bị vứt lại sau buổi đại điển. “Kiếm Tôn, Tông Chủ, chúng tôi cáo từ trước đây” Hoắc Cảnh và Mã Thiên Kiêu sau khi tham gia đại điển xong thì chuẩn bị ra về.
Từ hai năm rưỡi trước, Huyền Kiếm Tông công khai bảo vệ họ không lâu thì họ đã về trấn giữ gia tộc và để tiện cho việc tịnh tâm tu luyện. Vì vậy tham gia đại điển và ăn uống no nê xong, họ cũng nên về nhà rồi. “Được, có gì hãy liên lạc chúng tôi.” Tông Chủ nói. “Vâng. Tông Chủ.”
Mọi người chấp tay, sau đó tạm biệt Tần Chí Thành và ba mẹ Diệp Thiên, người cũng đến tham dự đại điển, sau đó rời đi.
Cả Huyền Kiếm Tông rộng lớn dần dần trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại người nhà của Nhà họ Tần tại Giang Hải, cùng với ông nội và ba mẹ Diệp Thiên, còn cóngười từ nơi xa đến là cha con Thẩm Tông Hoa và Thẩm Vinh Hoa là chưa rời khỏi. “Không biết Diệp Thiên còn ở đây không. Mẹ của Diệp Thiên Dương Thục Thanh khẽ lau đi nước mắt chua chát, từ sau khi nghe tin tức Diệp Thiên qua đời, bà chưa có giấc ngủ ngon, mỗi khi nhớ đến đứa con trai duy nhất, bà lại bất giác rơi nước mắt thương xót. “Hơn hai năm rồi, nếu như vẫn còn sống thì ba đứa nhóc cũng có hai tuổi rồi, chắc biết gọi ông nội và ông cổ rồi.” khuôn mặt Tần Chính Thành cũng đầy sự đau thương.
Lúc Tần Liên Tâm mang thai, đến nằm mơ ông cũng muốn được ẵm cháu chắt.
Kết quả đến cháu chắt cũng chưa từng gặp mặt.
Càng không biết liệu có còn sống hay không, có còn cơ hội ẵm hay không. “Tôi tin thầy Thiên chắc chắn sẽ quay về mà.” Ông nội của Thẩm An Kỳ Thẩm Tông Hoa an ủi bằng giọng điệu chắc nịch. “Hy vọng là thế”
Tần Chí Thành và vợ chồng Diệp Diệu Hoa chỉ có thể ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi tiếp tục chờ đợi mà thôi.
Cùng lúc đó, Thẩm An Kỳ đang ngồi ở đình hóng mát cách đó không xa, đôi tay chống lấy cằm, trầm tư hướng ánh mắt sâu thẳm nhìn về nơi xa.
Tình Nhi ở bên cạnh như thể nhìn thấu tâm tư của cô nên nhẹ nhàng hỏi: “An Kỳ, cô có phải là lại nhớ Diệp công tử rồi không?”Hơn hai năm qua, cô và Thẩm An Kỳ cùng nhau tu luyện, cùng nhau luyện kiếm, tình cảm tốt giống như hai chị em vậy.
Đồng thời cô cũng từ chỗ Thẩm An Kỳ hiểu rõ câu chuyện giữa Thẩm An Kỳ và Diệp Thiên. “Đã hai năm rưỡi rồi, từ lúc truyền đến tin tức anh ta qua đời đến bây giờ, một chút tin tức về anh ta cũng không có, Huyền Minh Tông cũng không mang nguyên linh đan ra bản, tốc độ bán còn lan truyền rất nhanh nữa, điều này cho thấy họ vẫn chưa học được cách luyện đan của Diệp Thiên, từ những biểu hiện cho thấy Diệp Thiên có khả năng thật sự không còn nữa.” Thẩm An Kỳ nói, đôi mắt long lanh bỗng chốc ướt đẫm nước mắt.
Cô ta cho rằng nếu Diệp Thiên vẫn còn sống thì cũng đã hơn hai năm rồi, Huyền Minh Tông chắc cũng học được phương pháp luyện đan của Diệp Thiên rồi.
Một khi học được, Huyền Minh Tông chắc chắn sẽ sản xuất để mang ra bản.
Thế nhưng, không hề có. “Có lẽ, Diệp công tử cố tình không dạy cho họ để kéo dài thời gian, cũng không phải là không có khả năng” Tình Nhi nói an ủi. “Hy vọng đúng như lời của cô nói.” Thẩm An Kỳ nở một nụ cười chua chát.
Chính lúc này, một giọng cười điên cuồng đột nhiên vang lên. “Ha ha ha! Huyền Kiếm Tông! Ngày tàn của các ngươi tới rồi!”Âm thanh lớn như đánh chuông, vang dội cả cái Huyền Kiếm Tông. “Chuyện gì thế?”
Tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chỉ thấy có gần một ngàn tu sĩ ẩn hiện trên không trung, cười lớn nhìn về phía dưới. “Không xong rồi! Có người tấn công Tông Môn rồi!”
Rất nhanh chóng, tiếng la hét vang khắp Huyền Kiếm Tông, cả cái Huyền Kiếm Tông náo loạn hết cả lên. “Tu sĩ nơi nào, là ai cho các người cái gan dam 1đến Huyền Kiếm Tông của ta làm càn trên trời!” Lúc này Kiểm Tôn đã bước ra, ông ngẩng đầu lên hét lớn. “Trương Tông Huyền, người giết hai vị trưởng lão của ta. Hai vị quản sự, bồn tông đã nhịn người hơn hai năm qua rồi, hôm nay kéo quân đến để huyết tẩy
Huyền Kiếm Tông các ngươi, trả thù cho trưởng lão và quản sự của bổn tông, sẵn tiện xóa sổ Huyền Kiếm
Tông các người ra khỏi Trái Đất này và thâu tóm tất cả thế lực của các người!”. Tông Chủ Huyền Thanh
Tông trả lời. "To gan!"
Kiếm Tôn lập tức triệu hồi thần binh, quát lớn: “Thật không biết Huyền Thanh Tông các ngươi lấy đầu ra cái can đảm đó, dám đến Huyền Kiếm Tông của ta gây sự, các ngươi không sợ bổn tôn dùng chiêu thức Vạn Kiếm Quy Tông để tiêu diệt các ngươi sao!”"Ha ha ha!"
Đám người trên không trung buông tiếng cười lớn. “Trương Huyền Đạo, chỉ dựa vào Huyền Thanh Tông chúng tôi đúng là không dám đến Huyền Kiếm Tông các người gây sự, nhưng tám đại môn phái chúng tôi cùng liên kết lại, cùng với năm vị kim đan, hơn chín trăm tu sĩ trên tiên thiên cảnh, các ngươi lấy gì mà tiêu diệt bọn ta!” Tông Chủ Huyền Thanh Tông cười lớn.
Lời nói vừa thốt ra, trên dưới cả cái Huyền Kiếm Tông trở nên tuyệt vọng.
Đến Kiếm Tôn cũng thay đổi sắc mặt.
Huyền Kiếm Tông chỉ có hai vị kim đan, hơn hai trăm tu sĩ trên tiên thiên cảnh, so với năm vị kim đan, hơn chín trăm tu sĩ trên tiên thiên cảnh thì hoàn toàn không thể nào so sánh được.
Nếu như không có lô pháp bảo và thần binh đó thì khi đối diện với kẻ địch mạnh như vậy, Huyền Kiếm Tông nhất định sẽ diệt vong!
Nhưng dù có thần binh pháp bảo, phần thắng cũng gần như bằng không.
Thế nhưng đánh ra một con đường sống thì chắc là được. “Các người thật sự muốn cùng với Huyền Kiếm Tông của ta đánh một trận cá chết lưới rách đúng không?” Huyền Kiếm Tông quát lớn. “Ngươi sai rồi!” Tông Chủ Huyền Kiếm Tông nói: “Không phải cá chết lưới rách, mà là tuyệt đối có thể đàn áp các ngươi!"Ha ha ha!"
Kiếm Tôn đột nhiên cười lớn: "Các người quá xem thường Huyền Kiếm Tông rồi! Tuyệt đối đàn áp bọn ta là không thể nào!”
Vừa nói xong, Kiếm Tôn lập tức dùng thần binh trung phẩm nhị đoạn trên tay, biểu diễn tuyệt chiêu Vạn Kiếm Quy Tông của ông!
Ngay lập tức, cơn mưa kiếm mịt mù như thể cơn lốc kinh hoàng vậy, cứ thế bay thẳng lên không trung. “Hừ, chỉ dựa vào một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông thì vẫn chưa đủ đề uy hiếp bọn ta!”
Tông Chủ Huyền Thanh Tông lạnh lùng hừ một tiếng, là người đầu tiên giải phóng canh khí để cản lại.
Tiếp sau đó, bốn vị kim đan cũng giải phóng canh khí.
Còn hơn chín trăm tu sĩ trên Tiên Thiên Cảnh cũng nhanh chóng trốn sau lưng năm vị kim đan, dựa vào căn tu của họ hoàn toàn không có cách nào ngăn nổi một cú tấn công của tu sĩ kim đạn.
Ngay lúc đó, hàng ngàn thanh kiếm phóng ra đột nhiên hợp lại thành một hình thành một khí thế từ lúc khai thiên lập địa hướng đến phía Tông Chủ Huyền Thanh Tông. “Không xong rồi!”
Thấy thanh kiếm từ phía trên trời đang phóng đến với uy lực hội tụ sức mạnh của đất trời, năm vị kim đan số trời đã tận trở nên biến sắc, tất cả nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, không có ai dám đương đầu với nó.Bọn họ đều có thể cảm nhận được, nếu như không tránh thanh kiếm này, nhất định sẽ bị chém chết!
Thế nhưng họ vừa tránh ra, những tu sĩ phía sau không xong rồi "Á!!!"
Ai nấy đều thất kinh hồn phách, tròng mắt suýt chút nữa là nổ tung rồi.
Xoet!
Thanh kiếm chém về hương đám tu sĩ và chém vào ngay chính giữa.
Bỗng chốc máu nhuộm không trung. ít nhất một trăm vị tu sĩ trên Tiên Thiên Cảnh bị chém bởi thanh kiếm kia! “Dô Dô Dô!” “Kiếm Tôn thần või!” “Kiếm Tôn thần võ!” “Kiếm Tôn thần võ!”
Cả cái Huyền Kiếm Tông chìm trong tiếng hò hét, sĩ khí bỗng chốc dâng cao!
Tu sĩ trên không trung đều bị chọc tức. “Theo ta giết vào trong! Tiêu diệt Huyền Kiếm
Tông!”
Tông Chủ Huyền Thanh Tông hét lớn một tiếng và xông vào đầu tiên, cùng với đó là lão tổ của Huyền Thanh Tông, Triều Kiếm Tôn khí thế đẳng đẳng.
Những tu sĩ khác cũng lần lượt tiến lên.“Đại trưởng lão nhị trưởng lão, nhanh chóng yểm trợ Kim Chủ và đệ tử lui vào trong Thiên Động, khởi động trận pháp hộ tông, những trưởng lão khác và tu sĩ trên Tiên Thiên Cảnh củng với bồn tôn tấn công!”
Hạ Hầu Mục đưa ra mệnh lệnh, mang theo thần binh tiến lên.
Những vị trưởng lão khác và hơn hai trăm tu sĩ trên Tiên Thiên Cảnh cũng lần lượt lấy phép bảo và thần binh ra tiến lên.
Rất nhanh chóng diễn ra một trận chiến lớn trong Huyền Kiếm Tông. “Rút! Rút nhanh!”
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão lập tức cho đệ tử rút lui.
Mười lăm phút sau.
Bên ngoài cách Huyền Tiêu Môn khoảng hơn một trăm cây số, nghe tin Huyền Kiếm Tông bị tấn công, Lý Huyền Thành đích thân dẫn mười mấy vị trưởng lão và mấy chục vị tu sĩ trên Tiên Thiên Cảnh đến giúp đỡ.
Một tiếng đồng hồ sau.
Bên trong Huyền Kiếm Tông xác người la liệt.
Mặc dù đa phần đệ tử đều đã rút lui, nhưng vẫn có gần hai ngàn đệ tử bị giết trong trận chiến.
Mùi máu tươi tanh nồng nhuộm đỏ cả bầu trời Giang Hải, trải dài khắp cả thành phố.
Lúc này, trận chiến đã kết thúc.
Cả hai bên đều tổn thất nghiêm trọng.
*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.