Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiên nghe xong lập tức vui mừng khôn xiết, hắn thật sự không ngờ rằng trong hang động này lại có pháp bảo thần binh có phẩm cấp cao đến như vậy.
Hơn nữa không phải một món, mà tận ba món Đây là pháp bảo thần binh tương xứng với tu sĩ có phẩm cấp cao quý
Trong tiên giới, tu vi đại diện cho địa vị. Về cơ bản tất cả đều sử dụng một món thần binh, một món pháp bảo tấn công, và một món pháp bảo phòng ngự.
Thần binh được coi là vũ vũ khí chiến đấu chính. Có: gươm, dao, rìu các loại, chủ yếu vẫn là kiếm.
Diệp Thiên đã từng chế tạo một loại thần binh vô thượng bậc chín, được gọi là Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm, dùng máu huyết linh hồn của ngàn vạn ma tu để rèn thành.
Vào ngày kiếm luyện thành, bầu trời ngập máu, sát khí bao trùm trăm ngàn dặm, khiến tất cả chúng tiên đều giật mình phát run.
Bởi vì lệ khí của thanh kiếm quá nặng, nên bị coi là điểm trở ngại, đây cũng là lý do mà Diệp Thiên được đặt biệt hiệu lão ma Diệp.
Sau đó rơi từ trên tiên giới xuống, thanh kiếm này mới lưu lạc đến nơi nào hắn cũng không biết nữa.
Mà pháp bảo tương đương như vũ khí phụ trợ, được chia thành loại hình tấn công và phòng thủ.
Pháp bảo tấn công được sử dụng để hỗ trợ chiến đấu, pháp bảo phòng thủ được sử dụng để tăng khả năng phòng thủ của bản thân.
Ba món này kết hợp lại với nhau, có thể nâng cao thực lực của tu sĩ lên một cấp độ mới.
Cho nên pháp bảo và thần binh đối với tu sĩ mà nói cực kỳ quan trọng, tu sĩ có tu vi cùng cảnh giới, chính là so sánh xem pháp bảo thần binh của ai cao cấp hơn, thì người đó lợi hại hơn, cho nên ở tiên giới, pháp bảo và thần binh là thứ tu sĩ không thể thiếu.
Nhưng mà ở trái đất, tạm thời Diệp Thiên vẫn chưa thấy pháp bảo và thần binh, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, vũ khí những tu sĩ thổ dân này dùng chỉ có thể gọi là pháp khí, còn chưa đủ tư cách gọi là pháp bảo thần binh.
Sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi, ánh mắt Diệp Thiên lại lộ rõ tiếc nuối.
Bạch Hổ nói không hề sai, dựa vào tu vi hiện tại của hắn, quả thật không thể điều khiển được pháp bảo và thần binh có phẩm cấp cấp bậc cao như vậy.
“Đi, dẫn tạo đi xem thử." Diệp Thiên nhảy lên lưng Bạch Hổ. Không cần biết có thể điều khiển được hay không, đồ tốt như vậy hắn nhất định phải lấy đi, khi nào có thể khống chế được, thì mọi chuyện sẽ nhỏ như con kiến.
Vì vậy Bạch Hổ đã đưa Diệp Thiên đến bờ bắc của con sông.
Khi đến bờ bắc của con sông lớn, Diệp Thiên nhìn thấy pháp bảo thần binh cấp thấp hoang phế nằm rải rác trong đám cây cỏ, tổng cộng cũng phải đến cả ngàn món.
“Nhặt hết toàn bộ đóng pháp bảo thần binh này cất trong nhẫn không gian."
Diệp Thiên nói xong, ném một chiếc nhẫn không gian bằng thiết trống rỗng cho Takera Satoh đang bay lơ lửng ở phía sau.
Mặc dù anh ta không thích mấy thứ pháp bảo thần binh này, nhưng mà có thể cho mấy người theo đuổi anh ta dùng.
“Có ngay chủ nhân!”
Takera Satoh nhận lấy nhẫn không gian, tay chân nhanh nhảu nhặt hết vào. Lâu lâu còn thốt ra
vài tiếng cảm thán, hào hứng và phấn khích giống hệt như đang nhặt được tiền vậy.
Ngay sau đó, Diệp Thiên cũng đi tới nhặt giúp.
“Có phải lúc trước ở đây từng xảy ra một trận đại chiến không?” Diệp Thiên hỏi.
Bạch Hổ đưa Diệp Thiên về phía trước, dùng thần trí nói với Diệp Thiên rằng:
“Hai ngàn năm trước, lúc tôi vẫn còn là một con hổ con, chủ nhân của tôi đã đưa tôi từ Thiên Hoang Tinh đến Côn Hư, sau đó đến Bồng Lai, cuối cùng từ Bồng Lai đi đến đây, kể từ đó định cư tại đây.”
“Sau khi định cư tại đây, chủ nhân lại thu nhận một số thôn dân có tư chất tốt xung quanh để truyền dạy đạo tu tiên, lập nên một tông môn nhỏ.
“Nhưng mà thời gian tốt đẹp kéo dài không lâu, khoảng một ngàn năm trước, có một tai họa ập đến, kẻ thù của chủ nhân từ Thiên Hoang Tinh tìm đến tận đây, giết sạch hết toàn bộ đệ tử đồ tôn của chủ nhân, đến cả chủ nhân cũng bị sát hại dã man.
“Có lẽ bởi vì tôi chỉ là một con hổ, bọn chúng khinh thường không thèm xuống tay với tôi, tôi mới có thể may mắn sống sót đến tận ngày hôm nay, canh giữ di tích này, để chủ nhân và các đệ tử đồ tôn của chủ nhân được yên nghỉ.” “Thì ra là vậy!”
Diệp Thiên gật đầu, rồi lại nói: "Xem ra mày cũng rất trung thành.
“Nhưng tôi vẫn phản bội chủ nhân của tôi, để cho cậu quấy rầy giấc ngủ của chủ nhân.” Bạch Hồ cười buồn.
“Mày không phải phản bội, mày đang giúp báo thù cho chủ nhân của mình.” Diệp Thiên nói.
Bạch Hổ sững sờ một lúc, sau đó cười khổ: “Tôi đúng là có ý nghĩ này, bởi vì cậu là tu sĩ duy nhất trong suốt một ngàn năm nay có thể khiến tôi đầu hàng, nhưng hy vọng dựa vào cậu để trả thù rất mỏng manh, bởi vì tu vi của cậu so với chủ nhân của tôi còn kém xa tám ngàn dặm, so với kẻ thù của tôi còn khác biệt một trời một vực.”
Lần này đến lượt Diệp Thiên cười khổ.
Hắn mới chỉ bắt đầu tu luyện hơn nửa năm, có được tu vi như thế này đã cực kỳ lợi hai rồi đấy chứ, rất nhiều tu sĩ tu luyện từ mấy ngàn năm trước cũng chưa chắc có được tu vi như mình bây giờ.
Nhưng hắn cũng hiểu được sự khinh thường Bạch Hổ dành cho mình, dù sao chủ nhân của nó từ hai ngàn năm trước đã là tu vi Kim Đan Cảnh, hơn nữa địa vị còn không thấp, điều này có thể nhìn thấy từ ba món pháp bảo thần binh kia, bằng không chủ nhân nhân của Bạch Hổ cũng sẽ không đem ba món bảo bối này đến tận trái đất.
Nên biết rằng tài nguyên của trái đất rất cắn cỗi, có lẽ năm xưa có thể thu thập được tài nguyên để chế tạo pháp bảo thần binh cấp thấp. Nhưng tài nguyên để chế tạo pháp bảo thần binh tinh phẩm cấp cao chắc chắn là không có.
Mà hắn còn chưa đạt đến tu vi Kim Đan Cảnh, nếu đổi lại là tu sĩ bình thường, vĩnh viễn không thể nào giúp Bạch Hổ báo thù.
Có thể thấy Bạch Hổ tuyệt vọng như thế nào, mới đem hy vọng báo thù gửi gắm lên người hắn, đưa hắn đi tìm ba món pháp bảo thần binh kia.
“Đúng rồi, chủ nhân của mày lúc trước là tu vi gì, kẻ thù của mày thì là tu vì gì?” Diệp Thiên đột nhiên hỏi.
“Chủ nhân của tôi lúc đó mới là Bản Bộ Chân Quân, còn kẻ thù lúc đó đã là Nguyên Anh Chân Quận rồi, nhưng mà lúc chủ nhân của tôi còn ở Thiên Hoang Tỉnh đã là người đứng đầu Kim Đan Cảnh, lợi hại hơn kẻ thù một chút, sau khi đến trái đất do linh khí và tài nguyên tu luyện kém cỏi nên tu vi không thể tăng nhanh được, mới bị kẻ thù bắt kip."
Diệp Thiên: ….…
Hắn bây giờ đối mặt với Kim Đan Cảnh cũng đã thất thủ, trước mặt Nguyên Anh càng không khác gì con kiến, chỉ cần bị dẫm một phát là chết tươi.
“Tu vi mạnh nhất ở Thiên Hoang Tinh là cảnh giới nào?" Diệp Thiên lại hỏi, hắn cảm thấy cần phải hiểu thật rõ sự tình.
Bạch Hổ trả lời: “Thiên Hoang Tinh có mấy chục tỷ người. Kim Đan Cảnh chính là chủ lưu tại Thiên Hoang Tinh, có hằng hà vô số người, tu vi Nguyên Anh Cảnh thì tương đối ít, chỉ có vài nghìn người, gọi là Hoa Thần đại năng, sớm đã phi thăng lên những tinh cầu cấp cao hơn rồi, cho nên ở Thiên Hoang Tinh khó mà tìm thấy Hoa Thần đại năng. “
“Nhưng mà, chủ nhân của tôi từng nói, văn minh tu luyện của Côn Hư và trái đấtquá lạc hậu, cùng một tu vi ở cảnh giới, tu sĩ của Thiên Hoang Tinh có thể bóp cổ được tu sĩ ở Côn Hư và trái đất.”
Diệp Thiên gật đầu, điều này cho thấy văn minh tu luyện của Thiên Hoang Tinh rất gần với văn minh tu luyện tiên đạo chính thống.
Sau đó Diệp Thiên và Bạch Hổ đã có một cuộc trò chuyện rất dài.
Không lâu sau, khi trèo qua một sườn đồi, trước mắt liền nhìn thấy một tòa cung điện đổ nát, tường thành nghiêng ngã xiêu vẹo, cho thấy rõ sự thăng trầm theo năm tháng.
Duy chỉ còn một tòa là cũng coi như được bảo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.