Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đồ... đồ khốn kiếp!" Tạ Uyển Đinh vội vàng lui lại, nhìn chăm chăm Diệp Thiên như một con sư tử nhỏ đang tức giận, muốn xé xác hẳn ra. "Chẳng phải cô bảo tôi giúp cô giải? Thì tôi giúp cô giải rồi đó. Giờ cô là cái gì?" Diệp Thiên liếc Tạ Uyển Đình một cái.
Cái gì? Đây mà gọi là giúp? Mọi người bối rối nhìn nhau. Đây là lưu manh thì có?
Tạ Uyển Đình càng tức giận chửi bởi: "Giải em gái anh Anh rõ ràng không đứng đăn! Có tin hay không tôi chặt nát tay anh không?" "Cô không tin thì đợi đến ngày mai, mụn trên mặt cô nhất định phải biến mất. Còn chặt tay của tôi? Cô vẫn chưa đủ trình" Diệp Thiên giang hai tay, tức giận nói. “Thêm tôi thì sao!” Trần Phong tiến lên nói, anh cho rằng vừa rồi Diệp Thiên đánh lên mình, nếu thật sự một chọi một thì anh cũng sẽ không thua hằn. “Không đủ." Diệp Thiên lắc đầu. “Đang thêm tôi à?” Thắng Tèo cũng tiến lên một bước. “Vẫn chưa đủ." Diệp Thiên lại lắc đầu. "Thêm tôi nữa!" "Tôi nữa!" "Tôi nữa!"
Các thành viên của đội tài năng lần lượt đứng lên. Ngay sau đó mọi người đã siết chặt vòng vây Diệp Thiên lại. chưa đủ." Diệp Thiên
Những người không phải đội tài năng đều cảm thấy ngạc nhiên trước giọng điệu của Diệp Thiên. Thành viên của đội có hơn 70 người, yếu nhất cũng là đại thành, có hơn 20 người là sư. Với đội hình đông đảo như vậy, hàn nói chưa đủ? mới ngoài hai mươi tuổi, có được chút tạo hóa nên phi thường hơn một chút so với tuổi hiện tại. Chẳng lẽ chỉ vậy thôi mà không để các tinh anh của đội vào trong mắt? nghĩ là ai cơ chứ?
Chỉ có bốn người Bạch Mẫu Đan là nở nụ cười giễu cợt. Nhìn Trần Phong và những người khác như kẻ ngốc.
Đừng nói là bọn họ, cho dù là tất cả những người ở nội môn cộng lại thì cũng không đủ cho Diệp Thiên
Diệp Thiên là ai?
Là một người được vinh danh bởi Ủy Ban Võ Thuật Quốc
Tế mà không cần trải qua cuộc thi xếp hạng nào cả. Sức mạnh của hắn là không thể đo lường được và một khi hắn thực sự muốn ra tay thì chỉ cần một chiêu thức thôi cũng đủ để giết tất cả các thành viên của đội tài năng.
Tuy nhiên, bọn họ không hề biết mình đang đối mặt với tên quái vật trước mặt.
Thật không biết lượng sức mình. "Mẹ nó! Thằng nhóc này điên rồi! Không cần biết hắn có phải là huấn luyện viên trưởng hay không! Đến đánh chết với tôi!" Trần Phong hét lên.
Trong khoảnh khắc, có khoảng bảy mươi người lao về phía Diệp Thiên, như thể sắp đè hắn xuống đất rồi đánh đập dữ dội, thậm chí còn muốn dậm xuống. "Kiến hội mà không biết tự lượng sức mình" Diệp Thiên chế nhạo, dậm chân xuống Bum!
Mặt đất rung chuyển kịch liệt chấn động kinh hoàng với Diệp Thiên là trung tâm, sau đó nhìn thấy bảy mươi tám mươi người ngã nhào về phía sau như một đóa sen đột nhiên nở rộ, vô cùng chấn động.
Ngay sau đó thất khiếu của họ đều tràn ngập máu tươi.
Tiếng rên la đầy đất
A!
Nhìn thấy cảnh tượng đó, trừ mấy người Bạch Mẫu Đan đứng bên ngoài, còn lại mười mấy nam thanh nữ tú của đội tài năng đều kinh ngạc, run rẩy không thôi.
Người huấn luyện viên trưởng này thật quá mạnh “Xếp thành hàng!” Diệp Thiên lúc này hét lên.
Ram ram!
Mặc kệ là đang ngồi hay đang đứng, thân thể tất cả đột nhiên run mạnh. Nhất là những người ngã xuống lúc nãy, không kịp lau đi vết máu đã vội đứng dậy. Chưa đầy ba mươi giây, gần một trăm người đã xếp hàng chỉnh tề. "Báo cáo sỉ số. "1, 2, 3... 90." "Báo cáo huấn luyện viên trưởng, sỉ số là chín mươi người, có mặt chín mươi người. Báo cáo hết.”
Trận Phong đứng dậy báo cáo thật to, sau đó lui trở về hàng ngũ. Tuy trong lòng khó chịu nhưng hoàn toàn kinh sợ trước Diệp Thiên. “Giới thiệu bản thân theo thứ tự bảo cáo" Diệp Thiên đưa ra chỉ thị "Báo cáo huấn luyện viên trưởng, tôi tên Trần Phong, xuất thân từ gia tộc họ Trần, đệ nhất Trường Sơn phái. "Báo cáo huấn luyện viên trưởng, ta tên là Hoặc Vân, người nhà họ Hoặc, người đứng đầu võ đạo thế gia nhà họ Hoặc " “Bảo cáo huấn luyện viên trưởng, tôi tên là Vân Tử, tôi xuất thân từ nhà họ Vân, đệ nhất gia tộc ở Nam Bản. Vân Thế Long là ông nội của tôi. Bởi vì thích ngậm cỏ đuôi chó trong miệng nên được gọi là Thắng Tèo" “Báo cáo huấn luyện viên trưởng, tôi tên Trịnh Tinh Vũ, tôi xuất thân từ nhà họ Trịnh ở Tây Bản. Vì tôi lớn lên tưởng mạo đen đúa nên được gọi là Lão Hạc. Huấn luyện viên trưởng có thể gọi tôi là Tĩnh Vũ hoặc Lão Hạc, xin đừng gọi tôi là Quỷ Đen. "Haha!!!"
Sau phần giới thiệu là một tràng cười sảng khoái. "Cười cái gì mà cười, tiếp tục!” Diệp Thiên hét lên.
Tiếng cười đột ngột dừng lại, và phần giới thiệu tiếp tục. Mất khoảng 30 phút để hoàn thành phần giới thiệu bản thân của 90 người.
Diệp Thiên nghe xong nói: "Trách không được các cô cậu kiêu ngạo cuồng vọng không coi ai ra gì như vậy. Căn bản là một đảm gia đình cơ cấu cũng không gọi là nhỏ" “Có cả cháu trai của Vân Thế Long, cháu trai của Hoắc Cảnh, con trai của Mã Thiên Kiêu, cháu trai cháu gái của Đường Tu Nhân, cháu trai của Triệu Cửu Linh,... tất cả đều là con nhà quyền quý.
Lời vừa nói ra, mỗi người đều lộ vẻ tự hào, một bộ dáng như muốn hỏi người đối diện có sợ hãi không.
Diệp Thiên ngay lập tức hiểu ra ý định ban đầu của Tổng quản Đại Nội là thành lập đội tài năng này, là tập hợp con cái của hầu hết các gia tộc có tiếng trong giới võ thuật trên toàn quốc. Để bọn họ trở thành một đại gia đình bồi dưỡng tình cảm. Đợi đến lúc bọn người này thừa kế gia nghiệp, ngày đó xích mích của các gia tộc sẽ được hòa giải và chung sống hòa thuận với nhau.
Phải nói rằng Tổng quản Đại nội đã rất nỗ lực trong việc giữ cuộc sống hòa bình của các gia tộc võ lâm, thậm chí cả đội trưởng của đội tài năng cũng rất kiệm lời.
Cháu trai của Vân Thế Long hay con trai của Mã Thiên Kiều đều không phải là con của một gia đình võ thuật không mấy nổi tiếng, vì vậy họ sẽ không tham gia với với vai trò trưởng nhóm. Điều này sẽ khiến cho các nhà thế gia khác sẽ cảm thấy không vui.
Tuy nhiên điều này cũng khiến Diệp Thiên khâm phục Trần Phong, gia tộc hắn chỉ là một gia tộc ít đệ tử. Nhưng hãn có thể khống chế được con cái của các gia tộc khác. Chứng tỏ chỉ số thông minh rất cao cũng như thực lực cũng rất mạnh. Nếu không đã sớm bị đánh chết rồi. "Được rồi. Nếu không giới thiệu thì không biết nhau. Hiện tại cũng đã đánh qua rồi, giới thiệu cũng đã giới thiệu rồi. Chúng ta hãy quên những chuyện không vui mà bắt đầu chương trình huấn luyện” Diệp Thiên nói.
Đám người Lão Hạc và Thắng Tèo tuy không nói gì nhưng trên mặt lại tràn đầy khinh thường. "Nếu sợ bối cảnh gia tộc của chúng tôi, cứ nói đi, đừng thấy người sang bắt quảng làm họ. Chúng tôi sẽ đợi đến khi huấn luyện kết thúc, sẽ kiện anh!" Bọn họ trong lòng hung ác nói.
Không ngờ, sự sắp xếp huấn luyện tiếp theo của Diệp Thiên đã khiến họ bị nổ tung hoàn toàn.
Chỉ nghe Diệp Thiên nói: "Lúc trước những người không tham gia ẩu đả thì không cần tiếp nhận huấn luyện tiếp theo. Còn những người đã vậy đánh tôi thì chống đẩy 10.000 lần đúng chuẩn. Làm xong là chấm dứt buổi huấn luyện hôm nay. Nếu trong vòng năm tiếng mà không xong thì trực tiếp cuốn gói khỏi đội tài năng đi vì các bạn không hề xứng đáng ở đây. Trọn đời cũng đừng mong quay lại đội.
Cái gì!
Mười nghìn cái chống đẩy tiêu chuẩn?
Mọi người đều ngạc nhiên.
Rất nhanh, mười mấy người Bạch Mẫu Đan vui vẻ chạy tới chỗ Diệp Thiên. Còn đám người Trần Phong lại hoảng loan. làm? "Dựa vào cái gì mà bọn họ không làm mà chúng ta phải “Trả thù! Anh là mượn việc công trả thù riêng!" “Đừng có nói hươu nói vượn. Anh có tư cách gì mà nói chúng ta vĩnh viễn không được gia nhập Đại Nội?” "" "Nếu cảm thấy không thoải mái, có thể gọi điện cho Giang tổng quản ngay. Nếu ông ta không đồng ý với phương pháp huấn luyện của tôi. Tôi thôi việc. Nếu ông ta đồng ý, thì người gọi điện sẽ thực hiện thêm hai nghìn lần chống đẩy, Diệp Thiên nói. “Mẹ nó, gọi thì gọi!” Lão Hạc không tin lấy điện thoại di động ra, nhưng bị Trần Phong ngăn lại. "Không phải vừa nói cậu đã quên chuyện trước đây sao? hiện tại vì sao mà huấn luyện viên trưởng lại bảo thù chúng ta? Người xưa nói người quân tử không so đo với kẻ tiểu nhân!” Trần Phong không vui nhìn Diệp Thiên nói.
Diệp Thiên cười tủm tỉm: "Nhưng người xưa cũng nói không ác độc thì không phải người. Tôi nghĩa dùng thủ đoạn thâm độc như thế này rất ra dáng làm người. Các cậu nghĩ sao?"
Diệp Thiên nói xong liền liếc nhìn đám người Bạch Mẫu
Dan.
Nhìn thấy Bạch Mẫu Đan cùng hơn chục người che miệng cười nhạo, Bạch Mẫu Đan và Huyết Mai Quế cũng nhanh chóng gật đầu, những người khác tuy không dám gật đầu nhưng đều ủng hộ hành động của Diệp Thiên.
Huấn luyện viên trưởng mà không nghiêm trị thì những người này sẽ không thể nào nhớ lâu, bỏ đi tính kiêu ngạo của mình.
Về phần Trần Phong và những người khác, họ hoàn toàn không nói nên lời trước câu nói của Diệp Thiên.
Ác động! Người huấn luyện viên này thật sự rất ác độc! “Anh không sợ chúng tôi liên thủ báo thù sao?” Trần Phong tức giận kêu lên. "Ai sợ người đó là chó." Diệp Thiên nói: "Các cậu cũng đừng nên sợ hãi, kẻo phải làm chó “Tốt!” Trần Phong hung hăng gật đầu: "Tôi muốn xem là anh hay là chúng tôi!
Rốt cuộc, hắn dẫn đầu nằm xuống mặt đất hét lớn: "Các anh em, trước tiên hãy ghi nhớ thù này đi. Nếu không muốn bị người nào đó xem thường, chúng ta cùng làm 10.000 cái chống đẩy!" “Mẹ nó, tao sẽ không từ bỏ bất cứ giá nào để báo thù! Hoặc Vân cũng nằm xuống.
Chẳng mấy chốc, tất cả bọn họ đều nằm trên mặt đất. "Các người tới trước, cứ chia ra đếm 1000, cứ thế lần lượt đếm đến 10.000, ai chưa đếm đủ thì nhìn chằm chằm, ai không làm một chút sẽ ghi vào sổ. Không thể để một con cá nào lọt lưới." Diệp Thiên chỉ vào Lãnh Hổ và chỉ huy mọi người. "Vâng!" Mọi người đều cởi mở trả lời. "Một!" "hai!" 'ba!"
Lãnh Hổ bắt đầu tính số lần chống đẩy của đám người Trần Phong, Diệp Thiên hai tay đưa qua đi lại giữa các hàng, ai không chuẩn thì cứ đả bọn họ, khiến bọn họ đầy mặt tức
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.