Chương trước
Chương sau
Trong lúc rơi xuống, Thẩm An Kỳ nhìn bầu trời xanh thảm, gương mặt vô cùng bình tĩnh, vô số hình ảnh từ lúc quen biết Diệp Thiên đến tận bây giờ lần lượt hiện lên trong đầu cô giống như một bộ phim. Ở Thanh Châu khi bị hắn biến cô trở nên già nua, hắn lạnh nhạt và cô tuyệt vọng.
Ở Hải Châu khi hắn nói hắn không có hứng thú với người nước ngoài, cô khinh thường và đầy mất mác.
Ở Giang Thành khi cô bị dao găm đâm bị thương khắp người, hần kiên nhẫn chữa thương cho cô và cô cảm động. ở Đông Nam Á khi nhà họ Thẩm sắp bị tiêu diệt, hắn xuất hiện một cách đầy khí phách và cô mang theo tâm trạng đầy hy vong.
Còn có vào tối hôm qua khi hắn nói không có anh hùng nào không thích người đẹp, hàn vô cùng chân thành và trái tim cô đang đập rộn ràng.
Nhanh chóng nhớ lại từng hình ảnh đó, khỏe mỗi cô cong lên một độ cong vô cùng xinh đẹp, trong lòng vô cùng kiên quyết nói: “Diệp Thiên, nếu như có kiếp sau, cho dù có khó khăn vất vả như thế nào, tôi nhất định sẽ vượt qua mọi chông gai, cho dù trên người tôi có đầy rẫy vết thương, tôi cũng sẽ dũng cảm theo đuổi anh, sẽ không để bản thân phải tiếc nuối nữa!”
Suy nghĩ giao nhau, có từ từ khép đôi mắt trong suốt vô cùng xinh đẹp lại, chuẩn bị mang theo niềm tin này mà kiên cường bước đến một thế giới khác.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên đang bị chôn sâu trong nền đất của trung tâm vụ nổ, đang chuẩn bị thu lấy năng lực cực nóng do vụ nổ này sinh ra, đột nhiên lại dừng việc nâng cao cấp bậc Phần
Thiên Quyết lại. "Không xong, An Kỳ đang gặp phải tử kiếp!"
Cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm do thần thức trên người Thẩm An Kỳ truyền đến, Diệp Thiên lập tức điều khiển đạo thần thức kia.
Ngay sau đó, Thẩm An Kỳ đã rơi đến một chạc cây, sắp sửa phải rơi mạnh xuống đất.
Đột nhiên l
Trên người cô xuất hiện một quầng sáng vàng, tốc độ đang rơi xuống đột nhiên chậm lại gấp mười mấy lần.
Mấy giây sau, cô giống như được một cánh lấy, uyển chuyển nhẹ nhàng đặt ở bụi cỏ tay vô hình ôm “Hử?” Cảm giác đã rơi xuống đất, nhưng cũng không có đau đớn, không chết đi, Thẩm An Kỳ nhịn không được nhíu mày lại, đột nhiên ngồi bật dậy, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Tại sao lại như thế?
Cô vô cùng mờ mịt và khó hiểu. “Không lẽ... là Diệp Thiên?”
Nghĩ đến đây, cô vui mừng như điện mà đứng dậy đi khắp nơi, nhưng xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Diệp Thiên đầu cả. “Diệp Thiên, là anh sao?" Cô gọi.
Cùng lúc đó, trong đại nội. “Tổng quản Giang, không xong, hình như thấy Diệp đã gặp chuyện rồi.” Nhân viên tình báo vội vã chạy vào phòng họp. “Chuyện gì xảy ra?” Giang Sơn đột nhiên từ trên ghế bắn lên, vội vàng hỏi.
Nhân viên tình báo nói: “Lúc này vừa mới nhận được tình báo, mới vài phút trước đây, trang viên nhà Miyazaki có một vụ nổ lớn, dựa theo đóa mây nấm bốc lên mà phán đoán thì quy mô của vụ nổ này tương đương với một vụ nổ mạnh của ba đến bốn tấn thuốc nổ “Cái gì!
Giang Sơn thiếu chút nữa là trừng rớt mặt ra ngoài. Cả phòng họp đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đều biết, Diệp Thiên đã đến Nhật Bản để cứu Tân Liên Tâm, mà Tần Liên Tâm là do bị nhà Miyazaki bắt đi, cũng không khó mà đoán được Diệp Thiên chắc chắn sẽ đến nhà Miyazaki.
Vậy thì nhà Miyazaki đột nhiên phát sinh một vụ nổ lớn, nhất định cũng là vì Diệp Thiên nên mới có
Nói cách khác, Diệp Thiên bị đánh lén. “Tổng quản Giang, ở Đông Nam Á thấy Diệp từng bị đạn đạo bản cũng không có việc gì, lần này chắc là cũng sẽ không có việc gì đúng không?” Lý Thiên Cương nói.
Giang Sơn lắc đầu nói: “Uy lực của quả đạn đạo kia cũng chỉ tương đương với năm trăm ki thuốc nổ mà thôi, lần này lại đến tận ba bốn tấn thuốc nổ, làm sao còn có người nào có thể còn sống trong vụ nổ mạnh như vậy được chứ?"
Vừa nói xong, cả văn phòng đều chìm vào yên lặng.
Một lúc lâu sau, Giang Sơn nói: “Thông báo với xe vận chuyển linh thạch về Giang Thành đổi đường đi đến thủ đô đi, sau này mọi người nhất định phải tu luyện cho thật tốt, sau đó đi báo thù cho Diệp Thiên.
Cùng lúc đó, nhà họ Tân ở Giang Thành cũng đang chờ tin tức của Diệp Thiên.
Đột nhiên, điện thoại của Tần Chí Thành vang lên.
Thấy là một dãy số lạ, Tần Chí Thành do dự một lúc nhưng vẫn nghe máy. “Xin hỏi ai thế?" “Là tôi, Ngụy Tiến Bằng.
Biết là Ngụy Tiền Bảng gọi điện thoại đến, mặt Tân Chí Thành lập tức âm trầm, tức giận nói: "Có phải các cậu đã làm gì Tâm Nhi nhà chúng tôi rồi không?” “Chuyện này thì không có, nhưng mà có làm một vài chuyện với Diệp Thiên.” "Các cậu làm gì Diệp Thiên?" Tần Chí Thành lập tức căng tháng.
Ngụy Tiền Bằng ngượng ngùng cười nói: “Chỉ dùng ba tấn thuốc nổ tiên anh ta đến Tây thiện mà thôi." Tần Chí Thành chấn động, cơ thể xụi lơ năm trên ghế sofa, đầu óc trống rỗng.
Mà trong di động lại tiếp tục vang lên tiếng của Ngụy Tiến Bằng: "Gia chủ của nhà Miyazaki nói, nếu không muốn Tần Liên Tâm cũng chết theo thì lập tức đến Tế Thế Đường sửa sang lại toàn bộ phương thuốc của Diệp Thiên truyền dạy lại cho các người rồi gửi lại hết cho tôi, tôi cho các ông thời gian nửa ngày, trước mười hai giờ tối nay mà tôi còn không nhìn thấy phương thuốc, vậy các ông vĩnh viễn đừng mơ mà nhìn thấy Tần Liên Tâm nữa. “Tôi đi, tôi đi ngay, các cậu nhất định không được làm Tâm Nhi nhà tôi bị thương. Tần Chí Thành nói xong lập tức cúp máy. “Ông cụ Tần, có chuyện gì thế?” Kim Thiện Hùng vội vàng hói.
Tần Chí Thành gần như là mếu máo trả lời: "Diệp Thiên cậu ta... bị ba tấn thuốc nổ nổ chết rồi.” “Cái gì!”
Mọi người trong phòng khách đều vô cùng kinh ngạc. Đột nhiên vang vọng tiếng khóc.
Cùng lúc đó, ở Hokkaido, một trang viên khác của nhà Miyazaki. “Gia chủ Miyazaki, Tân Chí Thành nói ông ta sẽ đi sửa sang lại phương thuốc ngay lập tức, chắc là không bao lâu sau ông ta sẽ gửi phương thuốc cho tôi, bởi vì Tần Liên Tâm là điểm yếu của ông ta. Ngụy Tiến Bằng cười nói. “Tốt lắm!” Taino Miyazaki vui vẻ nói: “Có được những phương thuốc đó, tôi lập tức có thể tìm đội ngũ nghiên cứu chế tạo những loại thuốc đó, đến lúc đó sẽ có thể tăng thêm một lượng tài chính rất khả quan, GDP của đất nước cũng sẽ không xuất hiện số âm nữa." “Gia chủ Miyazaki đúng là không hổ danh là trụ cột của nước Nhật Bản mà" Ngụy Tiến Bảng nịnh nọt.
Taino Miyazaki cười ha ha nói: "Nghiên cứu ra được mặt nạ, lại nghiên cứu phát minh ra được những loại thuốc kia, nhà Miyazaki của tôi sẽ trở thành nhà giàu có nhất đất nước, đây là ao ước cả đời của tôi l “Ông nhất định sẽ thực hiện được nó. “Ừ.” Taino Miyazaki hài lòng nói: "Ngụy san đã cố gắng cống hiến rất nhiều sức lực để thực hiện ước mơ của tôi, còn đánh đổi cả nhà họ Ngụy, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ chọn một cô cháu gái giỏi giang để đính hôn cùng cậu, để cậu trở thành con rể của nhà Miyazaki, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý đếm không xue."
Ngụy Tiền Bằng nghe vậy, lập tức vui mừng như điên, quỹ mạnh xuống gọi Taino Miyazaki một tiếng ông nội. “Tốt lắm." Taino Miyazaki nói: “Chờ lấy được phương thuốc rồi, tôi sẽ cử người tiêu diệt nhà họ Tân và nhà họ Kim, diệt sạch tất cả chướng ngại vật gặp phải khi xây dựng lại nhà họ Ngụy giúp cậu, còn sẽ giao tất cả sản nghiệp nhà Miyazaki của tôi ở Giang Thành cho cậu xử lý, để cậu trở thành hội trưởng của hội kinh doanh Nhật Bản ở khu vực Giang Thành.” “Cảm ơn ông nội! Con nhất định sẽ vượt lửa bằng sông vì ông, không bao giờ lùi bước!”
Mà lúc này, nhà Miyazaki ở Đông Đô.
Bây giờ, năm âm dương sự đã dùng bí thuật dập tắt tất cả ngọn lửa sinh ra trong vụ nổ, bọn họ cùng nhau đi đến bên cạnh khu vực xảy ra vụ nổ. “Cho dù cậu lại mạnh lại ngông cuồng hơn nữa thì đứng trước mặt ba tấn thuốc nổ, cuối cùng cũng biến thành không khí mà thôi, dám đối đầu với nhà Miyazaki, cậu vẫn còn non lắm. Shimizu Masaichi cười lanh.
Nhưng không ngờ ông ta vừa mới nói xong, một giọng nói giống như vang lên từ dưới mười tám tầng địa ngục. “Có phải ông vui mừng hơi sớm rồi không?" "Ai?"
Năm tên âm dương sư hoảng sợ nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, một tiếng bùm thật lớn vang lên, dưới hố sâu kia đột nhiên bản lên một cột bụi đất cao đến vài chục mét, một bóng dáng đen nhánh vô cùng sạch sẽ ngang nhiên xuất hiện giữa không trung. “Cái gì?” Nhìn “người da đen” đột nhiên xuất hiện ra, năm tên âm dương sự đều vô cùng kinh ngạc ngã bệch ra đất, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ, chấn động, sợ hãi, vân vân. Cú nổ đó mà còn chưa thể nổ chết hàn, tên này đúng là không phải người.
Trong lòng bọn họ đều nổi lên sóng to gió lớn như trời sụp đất nứt. “Cậu cậu cậu... vì sao cậu còn chưa chết?" Shimizu Masaichi cảm thấy rất khó tin hỏi. “Bởi vì tôi chính là Diệp Bắc Minh đó." Diệp Thiên lộ ra một hàm răng trắng sáng. “Cái gì!” Năm tên âm dương sự hoảng sợ đến mức thiếu chút nữa là tim ngừng đập luôn rồi, Shimizu Masaichi vô cùng hoảng sợ hỏi: "Cậu là... Cậu là Diệp Bắc Minh đạn đạo bằn không chết kia sao?” “Đúng đó. “Nhưng mà uy lực của ba tấn thuốc nổ còn lớn hơn quả đạn đạo kia rất nhiều lần, vì sao cậu vẫn không có chuyện gì?” Shimizu Masaichi muốn nghi ngờ thế giới này rồi.
Diệp Thiên cười nói: "Bởi vì các ông tản ba tấn thuốc nổ này ra quá rộng, một khu diện tích lớn đến thế này, không có tập trung nhất định vào một nơi, tổn thương có thể tạo ra cho tôi còn không lớn bằng quả đạn đạo kia nữa.
Năm tên âm dương sư: “... “Được rồi. Các ông có thể chết được rồi." Bây giờ Diệp Thiên chẳng khác nào một người da đen không mặc quần áo vậy, không muốn cho bọn họ nhìn nữa, vừa nói xong thì trong mắt phun ra hai sợi dây xích bằng lửa, chỉ trong chốc lát đã căn nuốt sạch năm tên âm dương sư kia, mà lửa lớn vẫn tiếp tục lan san những nơi khác, nhanh chóng bao trùm khắp nơi. “Miyazaki kum mau nhìn đi, lửa lớn quá!" Satoshi Miyazaki đang định xoay người bỏ đị, đột nhiên nghe thấy một vị võ sư đứng phía sau la lên.
Anh ta lập tức quay ra sau nhìn, nhịn không được chứi tục. “Mẹ nó, sao lại cháy thế này?" “Có phải là tên thầy Diệp kia... "Làm sao có thể chứ. Anh ta chắc chắn đã chết đến không thể chết hơn được nữa, chắc là do lửa trong vụ nổ chưa được dập tắt hàn, gió thổi qua lại bùng lên thôi." Satoshi Miyazaki suy doan.
Đúng lúc này, đẳng sau anh lại vang lên tiếng động rất ồn ào.
Satoshi Miyazaki quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám đàn ông mặc quần áo võ sự xuất hiện trước mặt anh, đợi đến khi anh nhìn thấy ông võ sư già dẫn đầu bọn họ thì hai mắt đột nhiên sáng ngời, vội vàng bước lên đón. “Quyền Hoàng, sao ngài lại đến đây?” “Là Miyazaki kun à!" Taketaro Sato nói: “Tôi nghe nói thấy Diệp đã đến Đông Đô rồi, còn đánh chết cháu nội của tôi, tôi vừa nghe tin đã lập tức tìm cậu ta, thông qua máy theo dõi mới biết được bọn họ đã chạy đến đây, cho nên mới đuổi theo đến nơi này." “Đúng rồi, cậu có nhìn thấy hai người phụ nữ đi cùng với một người đàn ông nào không?"
Satoshi Miyazaki nghe vậy thì cười ha hả nói: "Quyền Hoàng, không cần tìm nữa, thầy Diệp đã chết rồi. “Cái gì? Chết rồi?" Taketaro Sato không quá ổn.
Lúc này, dưới vực sâu. “Diệp Thiên, anh ở đầu, có phải anh vẫn còn sống hay không... Thẩm An Kỳ dùng một nhánh cây làm gậy chống, khập khiểng bước qua những cây cối xung quanh, vừa quan sát vừa gọi, áo và quần jean mặc trên người đã bị nhánh cây móc rách tung tóe, giống hệt như một người dân chạy nạn đang tìm kiếm người thân bị thất lạc vậy. "A!"
Cô đột nhiên bị trẹo chân, hét lên rồi ngã âm xuống, sau đó xoa xoa cái chân bị treo sưng vù, tuyệt vọng khóc nức nở. “Diệp Thiên, tôi biết là anh đã cứu tôi, tôi không quan tâm anh là người hay là ma, ra đây gặp tôi đi được không, tôi muốn nhìn thấy anh."
Sot soat!
Đúng lúc này, một bóng dáng đen thùi nhảy vào trong bụi
Ngay sau đó, một giọng nói đột nhiên vang lên. “An Kỳ, tôi ở đây
Nghe thấy tiếng nói này, cơ thể mềm mại của Thẩm An Kỳ đột nhiên rung lên dữ dội, lập tức ngưng khóc quay đầu nhìn sang nơi vang lên tiếng nói, chỉ thấy Diệp Thiện đang mặc một bộ đồ vest, đột ngột xuất hiện ở một chỗ cách cô hơn ba mét, đang đau lòng mà quan sát cô. “Diệp Thiên!”
Thẩm An Kỳ vô cùng vui mừng, vội vàng vất vả đứng dậy. Ngay sau đó, một bàn tay to đã đỡ lấy hai vai cô. “An Kỳ, cô có sao không?”
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Thẩm An Kỳ lập tức rưng rưng nước mắt, đôi môi run rẩy nói: "Anh không có sao là tốt rồi." Nói xong, cô dùng hết tất cả sự dũng cảm của bản thân, đột nhiên dán sát đôi môi hơi trắng bệch của cô lên.
Một nụ hôn nồng cháy đã bắt đầu. “Đồ ngu ngốc!”
Trên vách núi, sau khi Taketaro Sato biết được toàn bộ quá trình Diệp Thiên bị nổ chết rồi, vô cùng tức giận giơ tay tát thẳng lên mặt Satoshi Miyazaki, măng chửi: "Không phải tôi đã nói với cậu là nếu cậu ta có đến nhà Miyazaki thì bảo cậu ta đến tìm tôi rồi sao? Tôi sẽ tự tay làm thịt câu ta để tăng thêm chiến tích của tôi, vì sao cậu không có được sự đồng ý của tôi mà đã dám nổi chết cậu ta rồi?" “Quyền Hoàng, cậu ta không có thù với ông, nhưng lại có thủ cây. oán với tôi, tôi có bảo cậu ta đi tìm ông thì cậu cũng sẽ không đi, ông lại không chịu đến nhà tôi, tôi chỉ có thể nổ chết cậu ta. Satoshi Miyazaki bụm mặt vô tội nói.
Làm Taketaro Sato tức đến đẫm ngực dậm chân.
Đúng lúc này, có một giọng nói giống như vang lên từ trên chín tầng mây. “Satoshi Miyazaki, anh tiêu đời rồi! Đã để tôi bắt được, bây giờ tôi xem anh còn chạy đi đâu nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.