Sau một đêm đuổi giết, Diệp Thiên không nhớ nổi Ngũ trưởng lão đã biến mất mấy lần, mà hắn không biết đã đuổi theo bao nhiêu dặm. Khi mặt trời chiếu sáng trên mặt đất, Diệp Thiên nhận ra rằng hắn đã đuổi Ngũ trưởng lão vào sa mạc.
Tuy nhiên nếu xét về môi trường xung quanh thì đây là một sa mạc để quay phim, từ xa có thể thấy một đoàn làm phim đang quay phim cổ trang. “Đừng đuổi theo, xin đừng đuổi nữa, cứ đuổi mãi tôi không bị cậu giết chết thì cũng mệt chết." Ngũ trưởng lão nằm trên cát, lấy hơi gào thét nhìn không thể có cảm tình nổi.
Diệp Thiên tuy rằng không chất vật như ngũ trưởng lão nhưng cũng không khá hơn là bao, hai tay hẳn chống xuống gối, điên cuồng thở dốc. “Có bản lĩnh thì độn thổ lần nữa đi, tôi cam đoan không đuổi theo" Diệp Thiên thể lực cạn kiệt. Phải biết rằng ngũ trưởng lão biến mất mười dặm thi hãn cũng trong vòng mười dặm tìm kiếm một vòng, chạy hơn một trăm cây số so với Ngũ trưởng lão. “Độn thổ cải rắm. Tôi mang theo tám tấm bùa độn thổ đã dùng hết. Nếu có thể trốn thoát thì tôi cũng không cho cậu cơ hội đuổi được đâu. Tôi thật phục cậu luôn. Tại sao lại kiên trì theo đuổi như vậy? Không có hận giết cha, càng không hận đoạt vợ. Có cần phải chết không?" “Tôi chỉ muốn lột da rút gân của ông thì sao phải cần nhiều lý do như vậy?” Diệp Thiên nói xong đứng thẳng người đi về phía ngũ trưởng lão. “Cậu cho tôi thở chút đi đã. Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1045857/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.