**********
Hoặc là ăn hết hoặc là bỏ dưới đất sủa tiếng chó!
Những lời này cay nghiệt như sấm nổ bên tại mọi người trong nhà họ Diệp.
Ngay lập tức tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Diệp Thiên.
Hắn chỉ là một thành viên nhỏ trong nhà vậy mà dám nói những lời này với thím năm?
Quả là càn rỡi
Khi thím năm nghe thấy vậy, bà ta lập tức bối rồi.
Một trăm năm mươi cân, bỏ vỏ bên ngoài đi ít nhất cũng phải bảy lầm cần. Còn nặng hơn so với cân nặng của bà ta thì làm sao có thể ăn hết được? Gọi Diệp Linh đến ăn giúp cũng không thể ăn hết
Về phần bò dưới đất sủa tiếng chó lại càng không muốn nghĩ đến, sau này mặt mũi của bà ta còn biết để đâu được?
Những suy nghĩ này ông lão vớn trong đầu của thím năm, bà ta lập tức bày ra bộ dạng đau khổ nói: “Nhìn xem, mọi người nhìn xem. Cậu ta chỉ là một thành viên nhỏ mà dám bắt nạt người lớn trong nhà, còn gia giáo ở đầu nữa? Còn là người nữa hay không?
Ngay khi bà ta vừa nói xong thì các bác gái đều đứng ra nói "Diệp Thiên, cháu quá đáng rồi đó. Đó là thỉm năm của cháu, đỡ: một đêm sao có thể ăn hết nhiều óc chó như vậy, cháu muốn thím ấy chết sao?” “Làm người phải biết điểm dừng, đừng bắt nạt người ta quá đáng”. "Tốt nghiệp trường đại học vở vẫn đúng là không có tố chất tốt, trong mắt bọn họ không hề có chút tôn ti trật tự nào cả, bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1045828/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.