Chương trước
Chương sau
**********
Kể từ sau khi Dương Thiên Định trừng phạt tập đoàn Đệ Nhất được tầm nửa tiếng thì cả cái Giang Thành đều bị chấn động bởi tin tức này. "Ôi trời đất ơi, sao tập đoàn Đệ Nhất lại đắc tội với hội thương mại nhật bản chứ? Tại sao hội thương mại Nhật Bản lại dừng lại tất cả các hợp đồng với tập đoàn Đệ Nhất vậy?"
Tập đoàn Đệ Nhất vốn dĩ đang bị đàn áp rồi, bây giờ lại bị hội thương mại Nhật Bản gia tăng áp lực, đây chẳng phải là muốn tiêu diệt Đệ Nhất hay sao?" “Xem ra không còn bao lâu nữa thì người giàu có nhất Giang Thành sẽ được thay thế rồi." Rất nhiều doanh nhân giàu có ở Giang Thành đã thảo luận riêng tư với nhau về chuyện này, nhưng bọn họ đều không biết tại sao hội thương mại Nhật Bản đột nhiên lại trừng phạt tập đoàn Đệ Nhất như vậy.
Do đó rất nhiều doanh nhân giàu có có giao tình với Đệ Nhất đều cảm thấy thương xót hộ họ, nhưng lúc sau sự thương xó đó lại biến mất.
Bởi vì ngoài bất động sản ra, một số nhà máy thuộc tập đoàn Tân Thị đều rất phụ thuộc vào các xí nghiệp Nhật Bản, ngay cả hơn 40% mức thương mại cũng đều đến từ Nhật Bản. Mà bây giờ tập đoàn Đệ Nhất lại bị hội thương mại Nhật Bản trừng phạt không hợp tác cùng Đệ Nhất nữa. Mấy người làm ăn dùng chân cũng có thể nghĩ được sự đau đớn của tập đoàn Điệ Nhất.
Cho nên bọn họ cho rằng, Đệ Nhất sớm sẽ bị loại ra khỏi danh sách tử đại gia tộc giàu có ở Giang Thành. Lúc này mà còn không cắt đứt hết mọi mối liên hệ với nhà họ Tân và đến bám nhà họ Ngụy thì còn đợi đến bao giờ nữa?
Vì thế một cuộc khủng hoảng khác lại lặng lẽ tiến gần tới tập đoàn Đệ Nhất
Lúc này ở nhà họ Ngụy. “Ha ha, được làm Tiền Bảng, thủ đoạn này của con rất có ích đó. Bây giờ hội thương mại Nhật Bản đã thực thi chính sách trừng phạt đối với tập đoàn Đệ Nhất rồi, tập đoàn Ngụy Thị của chúng ta có thể nhân cơ hội này cướp lấy tất cả sự hợp tác trước kia của Đệ Nhất với hội thương mại Nhật Bản. Mấy tháng nữa thôi, tài sản của Ngụy Thị sẽ vượt xa tập đoàn Đệ Nhất, mà ta cũng có thể dành lấy vị trí gia tộc giàu có ở Giang Thành của Đệ Nhất, ha ha ha.
Sau khi Ngụy Thông biết chuyện hội thương mại Nhật Bản thực thi trừng phạt tập đoàn Đệ Nhất thì ông ta rất vui mừng. “Bố, thực ra con cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả tốt như vậy.
Ngụy Tiến Bằng cười nói: “Con đã sớm biết chuyện Dương Thiên Định thèm muốn Tần Liên Tâm từ lâu lắm rồi, cho nên buổi tối trước hôm đó lúc uống rượu với ông ta con đã lừa ông ta. Bảo ông ta dùng việc ký kết hợp đồng dụ dỗ Tần Liên Tâm đi ăn cơm, nhân cơ hội liền xử Tần Liên Tâm, sau đó chụp lấy mấy tấm ảnh phát tán lên mạng. Điều này có thể phá vỡ mối liên hồn của nhà họ Tân với bất kỳ nhà hào môn khác “Nhưng ai mà ngờ được rằng lại xuất hiện một Kim Thiện Hùng phá vỡ kế hoạch của Dương Thiên Định và nhằm vỡ trứng của ông ta khiến cho ông ta vô cùng tức giận. Nhưng mà bởi vì kiêng kỵ Kim Thiện Hùng có Thầy Thiên bảo vệ cho nên ông ta không dám động tay động chân với Kim Thiện Hùng, chỉ có thể đem hết tất cả sự tức giận chút lên nhà họ Tần. Có lẽ Tần Chính Thanh đang hận Kim Thiện Hùng lắm đây.” “Hậu quả này còn nghiêm trọng hơn cả việc dương Thịnh Thiên cưỡng bức Tần Liên Tâm hahaha. "Ha ha ha!!!"
Sau khi Ngụy Thông nghe thấy thế thì cười như điện như dại. "Không hổ danh là con trai của ta, chiến thuật này đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn mà. Ta tin rằng với sự man rợ của người Nhật Bản thì không bao lâu nữa sẽ đi tìm Kim Thiện Hùng báo thù thôi, lúc đó chúng ta có thể ngồi hả miệng chờ sung haha." "Đúng vậy, tối qua con còn nói chuyện với Dương Thịnh Thiên. Ông ta nói rằng nước Nhật Bản của bọn họ có không dưới mười nghìn võ sĩ có bản lĩnh giống như thầy Thiên, nhà họ Dương của bọn họ cũng có một cao thủ về kiếm thuật, thực lực rất kinh khủng, người đó được mệnh danh là thần kiếm. Nếu như con đoán không sai thi không bao lâu nữa vị thần kiếm đó sẽ vượt đại dương tới Giang Thành." Ngụy Tiến Bằng chậm rãi nói.
Ngụy Thông nghe xong càng them vui vẻ, cả cái nhà họ Ngụy đều vang vọng tiếng cười của ông ta. Tâm nửa tiếng sau hết lời khen này đến lời khen khác vang lên trong nhà họ Ngụy. “Lâm Thiên Ích chủ tịch của tập đoàn Thiên Ích tới thăm hỏi chủ tịch Ngụy, đây là một món quà nho nhỏ coi như là thành ý. “Trương Bảo Phong chủ tịch của tập đoàn Thành Ức tới thăm hỏi chủ tịch Ngụy, đây là một chút thành ý của tôi, mong rằng chủ tịch Ngụy không chê cười." “Chủ tịch Ngụy, Lí Nguyên của công ty bất động sản Vượng Phú tới a, đây là một chiếc cốc bằng ngọc mong là chủ tịch Ngụy nhận lấy.
Từng nhóm gia tộc giàu có của Giang Thành tới, trong tay họ đều cầm quà cáp cung kính tặng nhà họ Ngụy. Ngụy Thông vui mừng cười toác cả mồm ra.
Tất cả đồng minh của tập đoàn Đệ Nhất đều lật mặt với họ
Đảo Ngọc Long, nhà của Bạch Mẫu Đan. rôi “Khu Khu
Từ sáng tới giờ sau khi Lý Tế Thế và Diệp Thiên cãi nhau với nhau thì tiếng họ ở trong nhà Bạch Mẫu Đan không ngừng vang lên. "Diệp Thiên này cũng thật là, sao lại ra tay nặng như vậy chứ, cũng không biết nhường người giả gì cả. Sư phụ cũng hơn 80 tuổi rồi chứ ít gì, sư phụ mà còn trẻ thì sự phụ chả đánh chết hàn lâu rồi." Huyết Mai Quế lải nhải không thôi. "Khụ khụ... sư phụ mà còn trẻ như thế thì có mà đã bóp chết hắn bằng một ngón tay rồi." Lý Tế Thế trợn mắt nói. Phải biết rằng khi Diệp Thiên mấy có mấy tuổi thì chỉ là một con gà yếu đuổi,
Huyết Mai Quế: "
Ý tử của người ta chính là nếu như thấy mà còn trẻ như vậy thì bây giờ chắc chắn có thể đánh lại hắn ta. “Hi Hi Bạch Mẫu Ban che miệng cười khúc khích. “Diệp Thiên cũng không phải là chồng của cô, anh ta đánh sư phụ ra nông nỗi này rồi mà cô lại còn vui như thế à. Huyết Mai Quế trừng mắt nói. "Sư tỷ nói cái gì ý vậy.” Bạch Mẫu Đan nhãn mày lại.
Huyết Mai Quế làm mặt quỷ với cô ta.
Lý Tê Thế cười khổ: "Hai đứa các con không có bản lĩnh gì cả. Có bản lĩnh đào được góc tường của vợ người ta thì sư phụ cũng vui rồi.”
Huyết Mai Quế và Bạch Mẫu Đan: ""
Hai người bọn họ cố gắng lắm rồi đó nhưng mà người ta còn chả thèm nhìn họ lấy một cái, canh thủ tường nghiêm ngặt không cho đào mà. Đã thế còn đánh không lại hắn ta thì còn cách nào khác chứ? "Sư phụ, sao sư phụ có thể dạy hai người họ đi làm chuyện đó chứ, không hay chút nào đầu a." Vũ Lãnh Hổ bất mãn nói. Anh ta rất thích Bạch Mẫu Đan cho nên mới không muốn cô đi đào góc tường nhà người khác. “Con cái shit gì đâu mà, Diệp Thiên tuổi còn trẻ mà đã khủng bố như vậy rồi, trong tương chắc chắn sẽ vượt qua vị trí cao thủ thứ nhất của chúng ta. Nếu như ta trở thành chồng của đồ đệ mà thấy yêu quý nhất thì sư phụ cũng nở mày nở mặt theo, con hiểu Lý Tế Tế trừng mắt nhìn Vũ Lãnh
Vũ Lãnh Hồ: "Đúng rồi sư phụ, hay là con và sư tỷ đi mời Diệp Thiên tới điều trị cho thấy nhá? Tối qua sư tỷ và sư huynh bị thương nặng như vậy, Diệp Thiên cũng đã trị khỏi cho bọn họ rồi, chắc là cũng có thể chữa được cho Bạch Mẫu Đan đưa ra ý kiến. “Con đồng ý. Huyết Mai Quế giơ tay. “Con không đồng Vũ Lãnh Hổ phản đối. ở phía trung Bạch Chỉ Phiến bày ra bộ dạng vô hai thắng một rồi. sư tỷ, chúng ta đi tìm Diệp Thiên Bạch Mẫu Đan nằm lấy cổ tay của Huyết Mai Quế rồi xoay người rời đi. "Đợi đã.” Lý Tề Thế nói: “Vì để tỏ lòng thành ý, ta vẫn nên tự đi thì
Ông ta muốn đi xem vợ của Diệp Thiên ưu tú như thế nào mà khiến hắn ta không có hứng thú thi vào trường đại học.
Từ một tiếng đồng hồ trước khi Tần Chí Thành biết được chuyện hội thương mại Nhật Bản đã thực thi chính sách trừng phạt tập đoàn Đệ Nhất, và các gia tộc có quan hệ hợp tác và tập đoàn Đệ Nhất đều quay đít lại đi đến nịnh bợ nhà họ Ngụy. Vì điều này mà ông ấy rất tức giận, bây giờ trong phòng khách đang có mười mấy người đứng đó, nhưng không ai dám nói một câu nào.
Thiên à, sau một tiếng đồng hồ cân nhắc, cuối cùng tôi đưa ra quyết định cậu và Tâm Nhi nên li hôn đi. Đứa cháu rể như cậu, nhà họ Tân chúng tôi không nhận nổi.” Chí Thành thành thật nói. “Ông nội à, đừng mà!” Tần Liên Tâm nhất thời khóc
Cháu không muốn li hôn với Diệp Thiên đầu. Cháu muốn ở bên cạnh anh ấy, cháu yêu anh ấy rất sâu đậm. Nếu như không có anh ấy thì cháu cũng không muốn sống nữa. Huhu"
Tiếng khóc của Tần Liên Tâm vang lên, từ nhỏ tới giờ rất ít khi ông nội nhìn thấy cô khóc. Bây giờ cô cũng không còn cách nào cả, chỉ có thể dùng nước mắt để làm mềm lòng ông nội. Cô hi vọng ông nội sẽ hồi tâm chuyển ý. "Cháu." Tân Chi Thành quả nhiên không nỡ nhìn Tần Liên Tâm khóc, ông bất lực nói: "Cậu ta đâm một cái lỗ to như vậy, Dương Thịnh Thiên chắc chắn sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha đầu. Trừng phạt tập đoàn Đệ Nhất mới chỉ là bước đầu mà thôi. Bước tiếp theo nơi không trừng sẽ phải sát thủ ám sát cậu ta. Nếu ông không bắt hai đứa ly hôn thì sẽ làm liên lụy tới cháu" “Cháu không sợ, dù sao thì cháu cũng sẽ không ly hôn với anh ấy đâu." Giọng nói của Tân Liên Tâm rất kiên quyết. “Cháu khiến ông tức chết rồi đó. Sao lại không hiểu được cái nào lợi cái nào hại chứ?" Tần Chí Thành tức giận nói. Bây giờ ông cảm thấy rất hối hận, lúc ban đầu không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì mà lại chọn Diệp Thiên làm chồng của đứa cháu gái phiền phức này chứ? “Đúng là tạo nghiệp mà hiazzzz!"
Ông quá hiểu tính cách của Tần Liên Tâm, biết được con bé chưa bao giờ làm trái ý mình, nhưng một khi đã làm thì cho dù có thuyết phục thế nào cũng sẽ không thay đổi ý kiến. “Hiazzz." Diệp Thiên thở dài một hơi, và bất lực nói: “Thực ra mọi chuyện cũng không nghiêm trọng như ông nội nghĩ đâu, Kim Thiện Hùng còn không sợ thì ông sợ cái gì? Vừa nãy ông ta có nói cho cháu biết một tin, nói rằng bây giờ ở bên ngoài đang đồn thổi tin tức Kim Thiện Hùng nhằm vỡ trứng của Dương Thịnh Thiên, chứ không phải cháu" “Kim Thiện Hùng có thấy Thiên ở bên cạnh, còn tôi có à? Nếu tôi mà có thì con mẹ nó, tôi còn sợ gì chứ?" Cơn tức của Tần Chí Thành lại bị Diệp Thiên khơi lên một lần nữa. “Thực ra, ông cũng có mà." Diệp Thiên chậm rãi nói. "Cậu à?” Tần Chỉ Thành cười: “Nếu cậu là thấy Thiên thì tôi chính là thầy Tân
Ông nội, ý của Diệp Thiên muốn nói chính là, anh ấy có thể mượn thầy Thiên của chủ Kim dùng tạm mấy hôm" Tân Liên Tâm cũng chậm rãi nói. “Có thể à, nếu cậu ta mà có thể bảo Kim Thiện Hùng sắp xếp thầy thiên tới bảo vệ nhà họ Tần thì ông nội cam đoan không một cục phân nào cả "Châu...
Binh bich, binh bich!
Đúng lúc Diệp Thiên đang chuẩn bị nói ra thân phận của mình, nói bản thân mình chính là thầy Thiên thì đột nhiên ở bên ngoài truyền tới tiếng súng "Không hay rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
Tần Chí Thành bật dậy khỏi ghế sô pha, gương mặt trăng bêch. “Ông chủ không hay rồi! Có mười mấy tên sát thủ đang tiến vào đây!” Lâm Trưng Hạ chạy vào nói. “Cái gì cơ?"
Trái tim Tần Chí Thành đập mạnh: “Mấy con quỷ cái này đến cũng thật là nhanh đó!
Một giây sau ông nhìn về phía Diệp Thiên và hỏi anh: "Có mang chiếc kim bạc nào trên người không?" “Có a." Diệp Thiên gật đầu. “Có mang thì đi ra ngoài với tôi, xem xem có thể giết hết một lũ trong một lần không. Những người còn lại thì ở yên trong nhà, Tâm Nhi cháu gọi điện thoại báo cảnh sát đi, thuận tiên trông chừng một chút. Nếu ông và Diệp Thiên không trụ được nữa thì cháu dẫn mọi người trốn đi bằng cửa sau"
Nói xong ông dẫn Diệp Thiên đi ra bên ngoài, chỉ sợ Diệp Thiên nhất gan sẽ bỏ chạy.
Cũng đúng vào lúc này, Lý Tề Thế và bốn đồ đệ yêu quý của ông ta vừa đi tới cửa lớn của biệt thự nhà họ Tân. "Sư phụ, ở bên trong hình như có tiếng súng" Huyết Mai
Quế nghi ngờ nói. *Chắc là xảy ra chuyện rồi, nhanh, vào trong với thầy"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.