********** Chương 39: Một viên ba trăm năm mươi tỷ Cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm của Tần Liên Tâm trực tiếp bị Diệp Thiên dùng miệng chặn lại. Lúc này cô không thể phát ra tiếng, cô cổ ra vẻ mình như đang phản kháng mạnh mẽ, thế nhưng hắn cũng từng hôn cô hai lần nên đã có kinh nghiệm. Tuy vậy, cô càng phản kháng điên cuồng thì Diệp Thiên lại càng hoang mang, sau đòi hỏi ngắn ngủi, hắn dứt khoát ôm lấy Tần Liên Tâm vào lòng. Từ yêu cầu nhỏ vừa rồi, hắn có thể cảm nhận được tâm trạng lúc này của Tần Liên Tâm đang rất mâu thuẫn. Hơn nữa trong cô như có một loại phóng thích bị đè nén đã lâu, mà ở đó cũng không biết có bao nhiêu tình cảm thật lòng. Cũng đúng, chính hắn mới chỉ gặp cô được vài ngày. Nếu cô sẵn sàng cống hiến mọi thứ cho hắn thì chẳng qua là cô không muốn làm cho hắn mất thiện cảm mà thôi. Với lại, vào trường hợp không có cách nào khác chắc cô sẽ chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân. Nếu hiện tại cứ bất chấp chiếm đoạt cô như thế này, dù cô không có phản kháng nhưng cũng không để lại cho cô những kỷ niệm đẹp nhất. Vì vậy, tạm thời hắn nhẫn nhịn, dù sao ngày mai hắn cũng sẽ tham gia buổi tuyển chọn con rể, đợi đến khi hắn trở thành chồng của cô thì làm việc này cũng không muộn. Sự dừng lại đột ngột khiến Tần Liên Tâm lập tức sứng sở, chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thiên với đầy sự nghi ngờ. Anh chàng này bị sao vậy, tại sao không tiến hành bước tiếp theo? Không phải hắn đang muốn sao, vì sao lại bỏ cuộc? Chẳng lẽ... hắn đang thương hại cô à? “Em không muốn anh thương hại em!” Vẻ mặt Tần Liên Tâm buồn bực đánh nhẹ lên ngực Diệp Thiên giống như muốn oán trách vì sao anh lại dừng lại, không chịu giúp cô giải tỏa áp lực, để hiện tại cô không cách nào gạt bỏ được gánh nặng khi đối mặt với buổi tuyển con rể ngày mai. “Anh không thương hại em, anh chỉ muốn yêu thương em mà thôi.” Diệp Thiên ôm Tần Liên Tâm, nhẹ nhàng nói. “Yêu thương sao?” Tần Liên Tâm cười khổ: “Anh đi ra từ trong khu bình dân nên anh không thể tưởng tượng được đối thủ cạnh tranh của anh mạnh đến cỡ nào. Với lại Đề Ngạn Vương Đỗ Đức Trọng có tới hỗ trợ anh hay không, mà cho dù có đi nữa thì ông nội em cũng sẽ không chọn anh đâu. Ở trong mắt ông nội, anh là một con quạ, dù có bay cao đến đầu thì anh vẫn luôn là màu đen, hơn nữa anh không có nền tảng. Đỗ Đức Trọng tối đa muốn giúp anh cũng vì một số tình bạn nhất định, sau đó ông ta sẽ đối xử vô tâm với anh. Ánh mắt của ông nội em rất tinh tường, độc đoán nên anh nghĩ những mảnh khỏe nhỏ nhặt của anh sẽ qua được mắt ông sao." "Cho nên qua ngày mai thì em sẽ làm vợ của người khác, anh sẽ không có cơ hội yêu thương em nữa, mà em cũng không thể qua lại với anh. Cuối cùng thì em đã là vợ của người khác rồi, nếu em làm bất cứ điều gì với anh thì lương tâm em sẽ cắn rứt." "Bây giờ anh chỉ có hai lựa chọn" "Một là trong khi em chưa phải là vợ của ai, anh muốn làm gì với em thì cứ mạnh dạn làm đi, em sẽ không cự tuyệt. Sau ngày hôm nay, anh và em như người xa lạ" "Hai là... anh đi ngay bây giờ khiến cho em trở thành người anh tiếc nuối cả đời." "Tự anh lựa chọn đi. " Đêm qua, cô biết được Đề Ngạn Vương sẽ ủng hộ Diệp Thiên, lúc đó cô quả thực rất vui mừng nhưng sau khi bình tĩnh lại và phân tích kỹ càng, cô lại rơi vào tuyệt vọng. Đề Ngạn Vương có thực lực cỡ nào cũng thuộc về người khác chứ không phải của Diệp Thiên, bọn họ chỉ vì nể mặt Kim Thiện Hùng nên mới giúp hắn duy trì hiện trường đến khi có kết quả. Khi bọn họ rời đi, hắn sẽ bị bại lộ, thân phận là gì thì vẫn sẽ là thân phận đó. Ngay cả cô cũng có thể nghĩ ra điều này, ông nội khôn ngoan và gian xảo như thế, làm sao không nghĩ ra chứ? Vì vậy, nhờ ai đó đến hỗ trợ giữ thể diện cũng vô ích, cũng không thể thay đổi được việc cô sẽ trở thành vợ người khác. “Anh sẽ không chọn một trong hai thứ này.” Diệp Thiên “Vậy thì anh định làm gì?” nói. “Anh muốn đánh bại tất cả các đối thủ cạnh tranh, trở thành người chồng chính thức của em, làm mọi cách để cưng chiều em, anh sẽ không để em chịu đựng tủi thân lần nữa!" "Anh..." Tần Liên Tâm bị Diệp Thiên làm cho phát điên. Cô đã nói đến như vậy, tại sao hắn không chịu hiểu, hay não hắn bị thiếu dây thần kinh? Trăm phần trăm hắn là kẻ ngốc mà! Tức giận thì tức giận, cô vẫn rất cảm động. Chẳng phải phụ nữ có đôi tại mềm mại và thích nghe những lời ngon ngọt của đàn ông sao? "Được rồi, vì anh đã chọn con đường này nên em sẽ không bắt anh làm gì em hay đuổi anh đi nữa. Tốt nhất anh nên ôm em thật nhiều đi, bằng không đến lúc anh sẽ không có cơ hội cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của em lần nữa đâu." Diệp Thiên kiên trì như vậy, cô còn có thể nói cái gì, chỉ có thể quý trọng từng chút thời gian này thôi. “Được.” Diệp Thiên không nói nhiều, cứ như vậy ôm Tần Liên Tâm, cảm nhận nhiệt độ của nhau. “Anh thật sự rất ngốc” Trái tim Tần Liên Tâm cảm động, hai hàng nước mắt trào ra ướt đẫm lồng ngực Diệp Thiên. Cũng là cô không nhẫn tâm bỏ mặc nhà họ Tần, nếu không cô thật sự muốn cùng Diệp Thiên bỏ trốn, lang thang khắp thế giới. Cho dù là ăn gió nằm mưa vẫn tốt hơn là sống trong tuyệt vọng như lúc này. ít nhất thì sẽ không đau khổ, phải không? Chỉ là cô không hiểu cuộc đời này, như câu nói, vạn vật đều khổ. Cô ở trong gia đình giàu có vì ít tình yêu thương mà buồn bã nhưng làm sao có thể biết một người phụ nữ nghèo khổ vì tiền? Làm sao cô biết rằng đại đa số mọi người trên thế giới này đều đau khổ vì họ không đủ tiền mua nhà? Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi mặt trời lên cao, Tần Liên Tâm mới miễn cưỡng rời khỏi vòng tay của Diệp Thiên, mặc quần áo vào, rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi trước bàn trang điểm trang điểm nhẹ. Diệp Thiên đi tới, cầm lấy cọ vẽ. Hắn vuốt lông mày, tôi son môi cho cô, rồi chải tóc cho cô. Nhìn mình trong gương, Tần Liên Tâm sững sờ. Vậy mà người đàn ông này còn có tài trang điểm, khiến bản thân cô trở nên xinh đẹp hơn trước rất nhiều. "Hừ. Còn nói là anh chưa trải qua nhiều trận chiến, chỉ là kỹ thuật trang điểm này thôi cũng đã làm cho không ít người phụ nữ khác rồi phải không?" Tần Liên Tâm bĩu môi bất mãn. “Không có nha, trước đây Trương Thủy Đồng chưa khỏe lại, anh đã phục vụ trà và bữa ăn cho cô ta nên anh thường thấy cô ta trang điểm, xem nhiều thì cũng hiểu một chút. Diệp Thiên mỉm cười nói, nhưng đây đúng là sự thật. Nói về Trương Thủy Đồng, Tần Liên Tâm lập tức cảm thấy ngứa rằng, cô giận dữ nói: "Cô ta đúng là mù mắt, thế mà trước đây cô ta lại coi anh như một kẻ vô dụng... "Nếu cô ấy không được mù thì chúng ta có thể ở bên nhau sao? Anh hy vọng em không như vậy!” Diệp Thiên nhếch miệng cười. “Anh thì tốt rồi, cho anh chút ánh sáng thì mặt anh ngay lập tức sáng rực lên, xem em có đánh bẹp được anh không!” Lập tức cô ném cho Diệp Thiên một năm bông. Sau một lúc liếc mắt đưa tình, Tần Liên Tâm sốt sắng nói: "Em đi đến công ty, anh ở đây đừng đi ra ngoài, kẻo bị ông nội phát hiện. Buổi tối em sẽ tìm cách đưa anh ra ngoài. Anh đừng lo, buổi chiều em sẽ quay lại đưa đồ ăn cho anh." "Được, chỉ cần mang cho anh hai cái bánh bao là tốt "Anh... Hừ! Bỏ đói cho anh chết!" rồi." Tần Liên Tâm trừng mắt nhìn Diệp Thiên rồi xách túi Chanel rời đi. Diệp Thiên nhìn thời gian, luyện chế viên thuốc sinh khí còn cần hai giờ, vì thế hắn cũng không vội vàng rời đi. Trước tiên hắn phải quen thuộc với phòng ngủ của Tần Liên Tâm đã, để sau này vào ở rể sẽ không bị lạc trong một gian phòng lớn như vậy. Căn phòng thực sự quá lớn, ít nhất là hơn một trăm mét vuông. Căn nhà mà hắn và bố mẹ hắn đang ở không lớn bằng căn phòng này của cô! Lúc hắn mở một tủ quần áo thì thật sự vô cùng choáng váng. Đồng phục tiếp viên, đồng phục thủy thủ, y tá đều có sẵn. "Hóa ra bình thường cô nhóc này thích mặc gợi cảm ở trong phòng ngủ." Diệp Thiên cười xấu xa. Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, với dáng người chuẩn như vậy, nhất là đôi chân nuột nà kia thì dù cô không mặc cho người khác xem, chỉ soi gương thôi cũng thấy thoải mái. Cô gái nào có dáng người chuẩn lại không làm điều này chứ? Chờ đến khi thời gian luyện đan gần xong, Diệp Thiên không một tiếng động, lẳng lặng chuồn ra ngoài mà không bị ai để ý. Trong thời gian này, hắn đã nhận được phần thưởng một tỷ từ Đỗ Đức Trọng. Không mất bao lâu, hắn đã đến sảnh thuốc, đan dược đã được ra lò, tổng cộng là tám mươi mốt viên. "Đan dược này thơm quá nha Diệp thần y” Lý Tế Thế cùng Ngô Khánh Hào gần như chảy nước miếng khi ngửi thấy đan dược. “Mỗi người một cái, ăn vào eo tốt, chân tốt, tinh thần phấn chấn, leo lên trên đỉnh núi Thái Sơn cũng không tốn nhiều sức.” Diệp Thiên chia cho mỗi người một viên. Đan dược sinh lực này rất mạnh. Nó không chỉ có tác dụng làm thông kinh, thúc đẩy tuần hoàn máu, chữa lành các tổn thương bên trong mà còn bồi bổ cơ thể, làm căng ngực, đẹp da. Sở dĩ có tác dụng vô cùng tuyệt vời là vì nó có thể nuôi dưỡng sức sống và sinh lực. Con người sống nhờ vào sự hỗ trợ của sinh khí, trong cơ thể càng có nhiều sinh khí thì làn da càng khỏe mạnh và hoàn hảo. Đương nhiên, đây chỉ là một viên sinh lực nhỏ. Nếu là một viên sinh lực lớn, tác dụng còn mạnh hơn. Có thể làm cho người ta cải lão hoàn đồng, nhưng dược liệu để luyện chế loại đan dược này rất khó tìm. Lý Tế Thế và Ngô Khánh Hào uống đan dược vào thì ngay lập tức cảm thấy tràn đầy năng lượng, khen ngợi không ngớt. Không lâu sau, điện thoại di động của Lý Tế Thế vang lên. Thì ra ông cụ Vũ đã đến Giang Thành. Ngay sau đó, Lý Tế Thế mang theo Diệp Thiên đi gặp ông cụ Vũ tại phòng tổng thống của khách sạn Sheraton. "Lý thần ý, ở đây. Đúng rồi, còn Diệp Thiên y mà ông đề cập đến thì sao?" Một người đàn ông trung niên tiến lên nói khi Lý Tế Thế bước vào. “Đây là bác sĩ thiên tài họ Diệp, anh ấy tên là Diệp Thiên. Lý Tế Thế mỉm cười chỉ vào Diệp Thiên, sau đó giới thiệu với Diệp Thiên: “Con trai út của ông cụ Vũ, ông Vũ Lâm Thắng.” “Xin chào.” Diệp Thiên mỉm cười, lên tiếng bắt chuyện. "Xin chào." Vũ Lâm Thắng ý tứ gật đầu, sau đó nghi ngờ nhìn Lý Tế Thế: "Ông nói cậu ấy có thể chữa khỏi bệnh cho ba tôi?" Vẻ mặt ông ta tỏ ra không thể tin được, Lý Tế Thế trình độ cao, nổi tiếng ở thành phố. Nếu người khác dẫn một chàng trai như vậy tới chữa trị cho người ba bại liệt hơn mười năm của ông ta, nhất định sẽ phải cho hắn một cái tát. “Nếu ngay cả cậu ấy cũng không thể chữa khỏi cho ông cụ Vũ thì tôi e rằng trên đời này không có ai có thể chữa khỏi nữa” Lý Tế Thế cười nói. Vũ Lâm Thắng đang định nói gì đó, một giọng nói lắp bắp vang lên: “Lâm Thắng, để cậu ấy... thử xem đi. “Vâng bố." Ba ông ta đã lên tiếng thì Vũ Lâm Thắng còn có thể nói gì nữa, chỉ đành để Diệp Thiên đi thử xem. Khi đến gần ông cụ Vũ đang ngồi trên xe lăn, Diệp Thiên lấy ra bình sứ rót ra năm viên thuốc sinh khí. “Từ từ đã!” Diệp Thiên đang định cho ông cụ Vũ uống dược thì bỗng nhiên Vũ Lâm Thắng gọi lại. “Đây là loại thuốc gì?” Vũ Lâm Thắng hỏi. “Thuốc sinh lực.” Diệp Thiên thành thật trả lời. "Thuốc sinh lực? Tôi chưa từng nghe nói. Cậu có thể uống một viên trước chứ?" "Ông Vũ, đừng lo, loại thuốc này không có độc. Tôi vừa mới uống rồi." Lý Tế Thế biết rằng Vũ Lâm Thắng lo lắng rằng loại thuốc này có độc nên mới yêu cầu Diệp Thiên uống thử “Không nhìn thấy thì không tính, trừ phi tôi nhìn thấy không phải độc.” Vẻ mặt Vũ Lâm Thắng cảnh giác, sợ Lý Tế Thế bị người mua để tới giết ba ông ta. "Cái này." Lý Tế Thể không biết nên nói cái gì. Diệp Thiên lúc này mới nói: "Được rồi, tôi có thể ăn cho ông xem nhưng trước hết thì cũng nên có mấy lời không dễ nghe. Giá thành của viên thuốc sinh lực thật sự rất dọa người, một viên là ba trăm năm mươi tỷ. Ông muốn tôi ăn thì tôi sẽ lấy một ít ăn nhưng nếu tôi chữa khỏi cho ba ông thì tôi ăn bao nhiêu viên ông trả bấy nhiêu tiền" "Cái gì? Một viên ba trăm năm mươi tỷ?" Vũ Lâm Thắng choáng váng. Tên này muốn giết ông ta như giết một con lợn sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]