🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cùng lắm thì coi như là nhắm mắt ăn phân.
“Cảm tạ Hàn công tử."
Hai người bọn họ sợ rằng có nằm mơ cũng không bao giờ có thể ngờ được rằng, người mà một giây trước mình còn đang mỉa mai châm chọc, mà chỉ giây sau đã khiến mình phải cúi đầu khom lưng.
"Hàn công tử, ngươi đã hài lòng chưa?" Thất công

chúa nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Cũng khá hài lòng."

Thấy hai người kia đã tức tới nỗi xì khói, hai chữ
"hài lòng” làm sao có thể hình dung được tâm tình của Hàn Tam Thiên lúc này, mà phải nói là quả thực vui sướng đến mức nổ tung.
Nhưng anh vẫn phải giả vờ trưng ra vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng, tiếp tục châm ngòi cho sự buồn bực của hai người.
"Nếu như Hàn công tử đã hài lòng, tâm trạng cũng
thoải mái hơn rồi, vậy thì có phải chúng ta nên bàn
chuyện chính rồi không?" Thất công chúa kiên nhẫn nói.
Hàn Tam Thiên không lập tức đồng ý mà vuốt vuốt cằm, tựa như còn đang do dự.

“Chết tiệt, tên tiểu tử thối nhà người quá đáng quá rồi, ta...... ta cảnh cáo người đấy."
“Những gì người bảo bọn ta làm bọn ta đều đã làm hết rồi, nếu như bây giờ người muốn.....”
Ngọc Diện Tu La và Quỷ Tôn trực tiếp bùng nổ, thậm chí còn sắp phun ra khói.....

Khi người chịu đựng sự sỉ nhục làm xong hết chuyện này đến chuyện khác, người lại phát hiện ra rằng tiến độ vốn nên tiến triển lại không có chút động tĩnh nào, thậm chí còn có dấu hiệu thụt lùi.
Đừng nói là hai tên đại ma đầu này, ngay cả người bình thường tính tình tốt cũng sẽ nháy mắt bùng
nô.
Dã tâm giết người đã đủ ngoan độc, nhưng lúc này tính ra thì, chẳng khác gì còn quất thi thể thêm một
trận nữa.
"Khẩn trương như vậy sao?" Hàn Tam Thiên mỉm
cười nhìn hai người, giống như là nhìn hai kẻ ngốc.
Nhưng cho dù ánh mắt của Hàn Tam Thiên có ngả

ngớn như thế nào thì Ngọc Diện Tu La và Quỷ Tôn
cũng không dám nổi giận, dù sao thì trong lòng bọn họ lúc này đã sắp bạo phát rồi, nhưng khi Hàn Tam Thiên vẫn chưa có biểu hiện cự tuyệt rõ ràng thì bọn họ cũng không dám kiếm củi ba năm thiệu một
gio.
Nhẫn, ta nhẫn.
“Nói xem cô muốn đánh cược cái gì." Chơi cũng chơi đủ rồi, Hàn Tam Thiên cũng không muốn trước mặt hai người này tạo ra bất kỳ biến cố nào
nữa, lửa giận của bọn họ đã lên đến đỉnh điểm,
mình không những được trút giận mà đồng thời còn đạt được một vài mục đích.
Vì vậy cái gì cũng phải có mức độ, quá mức thì

cũng sẽ mất đi hiệu quả.
Nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, không chỉ hai người Ngọc Diện Tu La và Quỷ Tôn đồng thời thở phào nhẹ nhõm, mà ngay cả Thất công chúa đứng bên cạnh cũng không khỏi hơi hơi thả lỏng.
Cuối cùng cũng coi như là đi đúng hướng.
"Ta muốn đánh cược tương lai của ngươi." Thất
công chúa cười nói.
"Tương lai của ta?" Hàn Tam Thiên sững sờ.
“Hiền tài trong thiên hạ từ xưa đến nay đều là những người xuất chúng nhất trong vạn người, đương nhiên có rất nhiều người khao khát bọn họ Thất công chúa cười nói: “Trận đánh khi nãy của

công tử bản công chúa cực kỳ thích, vì vậy ta muốn đặt ra một điều kiện, nếu như dưới điều kiện này mà
công tử thua, vậy thì ta sẽ mời công tử gia nhập gia tộc của ta, công tử thấy thế nào?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.