🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


"Con mẹ nó, ta đã nói làm sao thời gian dài như thế mà người còn ngại ngắn, làm nửa ngày tiểu tử ngươi thế mà. ." Tê Tê chỉ vào Hàn Tam Thiên giống như vừa phát hiện ra chuyện gì đó.
Ngay sau đó, hắn cười hắc hắc: "Tiểu tử này, được
lắm nha, chơi trò này, một long..."
"Ngậm miệng." Hàn Tam Thiên im lặng trừng mắt liếc hắn một cái, đều là bạn tốt, hắn mở miệng xem anh là trò đùa thì có thể, nhưng những người khác tuyệt đối không thể.


Cái này không chỉ không tôn trọng đối với các nàng, đồng thời cũng là không tôn trọng đối với Tô Nghênh Hạ.
Nhìn thấy thần sắc trong mắt Hàn Tam Thiện rõ ràng cho thấy thật sự đã tức giận, Tê Tê bẹp bẹp miệng, tự biết chán, ngậm miệng.
Hàn Tam Thiên nhìn lướt qua tất cả mọi người chung quanh, từng thân ảnh đều đang bận rộn, khi
chân tướng bại lột thì lại đáng thương như vậy.
Thở dài một hơi, Hàn Tam Thiên nhìn một cái lò lớn
bên cạnh, yên lặng vì trong lò huyết thủy bên trong lò đã nấu không biết bao nhiêu cỗ thi thể, trong lòng mặc niệm một lát, sau đó Hàn Tam Thiên nhấc mắt, nhìn về phía bốn người: "Trở về thôi."

"Đi về nghỉ một chút thì thời gian cũng không còn nhiều nữa, lát nữa còn phải dự yến hội."
Bốn người gật gật đầu, tiếp theo đó Hàn Tam Thiên một đường quay về.
Nếu như nói vừa rồi xuất phát, mấy người có bao nhiêu hiếu kì, như vậy hiện tại trở về, mấy người có bấy nhiêu ngột ngạt, Tê Tê cũng rất nặng nề ngột ngạt, chẳng qua hắn không phải là bởi vì biết thảm kịch của những người kia mà hoàn toàn là bị Hàn Tam Thiên thật sự tức giận mắng một trận mà ngột
ngạt.
Trở lại trong phòng, đóng cửa phòng xong, Hạ Vi. vịn vào cái "Giường" Hàn Tam Thiên tạm thời đơn
giản ngồi xuống bên trên, rồi mới do dự hồi lâu, lớn

gan, đỏ mặt, dùng tay ngọc của mình thay Hàn Tam Thiên cầm lên bả vai.
"Không cho ngươi cự tuyệt." Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đưa tay muốn ngăn cản mình, trong lòng Hạ Vị thất lạc vô cùng nhưng vẫn muốn lên dây cót tinh thần cười khiển trách Hàn Tam Thiên: "Không phải đối với người có ý nghĩ gì cả, đơn thuần là thay người nặn một cái, dù sao, chúng ta còn muốn
người dẫn chúng ta đi ra ngoài."
"Ngươi không nên hiểu lầm."
Nghe thấy Hạ Vi nói như vậy, Hàn Tam Thiên gật
gật đầu, cũng không còn cự tuyệt.
TT
"Đúng rồi, Tam Thiên ca ca, nếu chúng ta đã đại

khái biết tình huống nơi này, vậy lát nữa yến hội phải làm sao?" Hạ Vi thấy Hàn Tam Thiên không ngăn cản nữa, nội tâm vừa vui vẻ, nhưng nghĩ tới yến hội thì lại lo lắng.
Hàn Tam Thiên không nói gì, nhắm mắt dưỡng thần.
Anh cũng không biết tương lai như thế nào, đương nhiên cũng liền không muốn nghĩ, thời điểm đến, đương nhiên hết thảy cũng liên đến, bây giờ nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua đều là buồn lo vô cớ, tốn
thời gian.
Nhìn Hàn Tam Thiên nhắm mắt ngủ, Hạ Vi cũng không muốn biết đáp án, yên lặng im tiếng, giảm nhỏ lại cường độ.

Những người khác cũng làm chuyện của riêng
mình, ngắn ngủi nghỉ ngơi, cũng suy nghĩ về yến
hội.
Thời gian trôi qua.
Khi mấy người hưởng thụ một khoảng thời gian an bình khó có được, lúc này, bỗng nhiên có một trận
gió nhẹ ở phía ngoài phòng vang lên.
Cho dù âm thanh rất nhỏ bé, nhưng mọi người ở đây gần như đồng thời toàn bộ mở mắt.
"Tam Thiên ca ca, hình như người đón người đến
rồi." Hạ Vi nhỏ giọng nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, đứng dậy bước nhanh đi đến trước phòng, sau đó anh trực tiếp mở ra cửa

phòng, ngoài phòng, quả nhiên có một khung ghế dài đã được để sẵn ở nơi đó...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.