🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vậy nên nó còn mang hàm ý giống như từ “Chiêu", thường được lấy làm nhũ danh cho con gái trong các gia đình bình thường để thể hiện sự mong đợi đứa trẻ sinh ra tiếp theo sẽ là con trai, cái tên “Chiêu Đệ" rất hay được dùng cũng chính là vì như
vậy.
Mà Tiểu Xuân Hoa còn có một chữ “Bát".
Điều này có nghĩa là nàng có ít nhất 7 người chị gái.
Đương nhiên, nhà của Tiểu Xuân Hoa cũng không tính là lớn, đừng nói là 8 người ở, cho dù là 5 người


thì cũng đã có chút chật chội rồi, trong nhà lại càng không nhìn thấy các đồ dùng sinh hoạt hay dấu vết không giống nhau.
Điều này chứng tỏ Tiểu Xuân Hoa hiện đang sống
một mình.
Vậy còn 7 người chị gái của nàng thì sao?!
Tiểu Xuân Hoa lúc nào không nói lại đột nhiên nói với Hàn Tam Thiên nhũ danh của mình vào lúc này, tất nhiên là đang ám chỉ điều gì đó.
Mà khả năng ám chỉ lớn nhất chính là 7 chị em không sống cùng nhau.
Vậy nên khi liên kết với chủ đề lúc này, Hàn Tam
Thiên đột nhiên gần như nghĩ đến một khả năng vô

cùng đáng sợ.
Anh lập tức cau chặt mày, cơ thể không khỏi hơi hơi lui về phía sau: “Không phải chứ?"
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ như vậy của Hàn Tam Thiên, ông lão và Hạ Vi gần như cũng vô thức phản ứng lại, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Chỉ có Xuyên Sơn Giáp nhìn biểu hiện của ba người đến nỗi cả người đều tê dại, vô cùng bối rối.
Con bà nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ba người này lại đột nhiên trở nên sợ hãi dị
thường như vậy cơ chứ? Thậm chí ngay cả Hàn Tam Thiên cũng như vậy?
Hắn muốn đi hỏi, nhưng lại đột nhiên cảm thấy cả

ba người đều hiểu mà chỉ có một mình mình không hiểu thì cực kỳ xấu hổ, vì thế cả người liên hoàn toàn vặn vẹo, dường như sắp nổ tung tại chỗ.
“Hàn công tử, người nghĩ ra cái gì rồi?" Tiểu Xuân Hoa không để ý tới dáng vẻ khiếp sợ của 3 người,
cười hỏi.
Thấy nàng vô tư như vậy, Hàn Tam Thiên thử thăm dò hỏi: “Nếu như ta đoán không nhầm, 7 người chị gái của ngươi hẳn là đều không còn đúng không?"
“Chính xác mà nói, vẫn còn hai cô em gái." Tiểu
Xuân Hoa cười đáp.
Quả nhiên!
Hàn Tam Thiên nắm tay thành quyền, nện vào lòng

bàn tay còn lại của mình.
Quả nhiên đúng như những gì anh đã đoán.
"Tam Thiên ca ca, chẳng lẽ nơi này...... nơi này thật sự......" Hạ Vi cũng đã hiểu ra, khó chịu nhìn về phía Hàn Tam Thiên, hiển nhiên có chút không thể tiếp nhận sự thật này.
“Phù." Ông lão cũng thở dài một hơi, trút ra luồng khí tắc nghẹn trong lòng mình.
Hàn Tam Thiên nhìn về phía Hạ Vi, đột nhiên gật gật đầu: “Không sai. Người ăn thịt người."
Những người ở đây sở dĩ có thể có nhiều như vậy hơn nữa còn sống không tồi là bởi vì, thức ăn của bọn họ chính là bọn họ.

Xuyên Sơn Giáp nghe xong lời này liền lập tức tê dại da đầu, hắn gió tay nắm lấy tóc mình, khó có thể tiếp nhận sự thật: "Cái này...... cái này làm sao có thể?"
Ông lão cười lạnh nói: “Có cái gì mà không thể? Nhiều người như vậy, bọn họ còn có khả năng nào khác để tiếp tục sống sót sao?"
Đúng vậy, dân số đông đúc như vậy hơn nữa còn sống ở một nơi cằn cỗi như thế này, bọn họ còn có thể có gì để ăn đây?!
Cho dù có không tin thì cũng bắt buộc phải thừa
nhận rằng, đây là lời giải thích hợp lý duy nhất.
So với sự ngạc nhiên của 4 người bọn họ, lúc này
.
Tiểu Xuân Hoa lại thờ ơ hơn rất nhiều, nàng cười nhẹ: “Để ta cho các người xem thứ này các ngươi liền hiểu.”
Nói xong, Tiểu Xuân Hoa khẽ liếc nhìn Hàn Tam Thiên, sau đó hơi kép tay anh: “Có thể mượn tay người một chút được không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.