🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Giết gà dọa khỉ, các ngươi rõ chưa?"
Nghe nói như thế, Hạ Vi đột nhiên cũng biết cách làm của Hàn Tam Thiên: "Lão tiền bối có ý muốn

nói vừa rồi Tam Thiên ca ca đang tận lực biểu hiện hắn có thực lực cường đại, mục đích là có thể làm kinh hãi một chút đồ vật trong dòng nước ngầm, loại bỏ đi rất nhiều phiền toái nhỏ không cần thiết."
"Tiểu nha đầu, người rất thông minh."

"Từng cái phiền toái nhỏ không ngừng kéo đến, sẽ rất tiêu hao thể lực, chẳng bằng tập hợp chơi một vố lớn một lần, như vậy những tên muốn đến tìm phiền toái kia đương nhiên trước khi động thủ phải cân nhắc một chút cho thật kỹ, mình đến tột cùng có thực lực như thế nào." Lão đầu cười nói.
Hạ Vi vui vẻ gật đầu, chẳng trách đã đi xa như thế nhưng chung quanh lại nửa chút động tĩnh cũng không có.

Thì ra, là như thế này.
Nghĩ tới đây, nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, thật là vừa đẹp trai lại thông minh.
Hàn Tam Thiên cúi đầu, cũng quay đầu nhìn một chút, chẳng qua anh vẫn chưa nhìn Hạ Vi, mà nhìn về phía Tiểu Xuân Hoa.
Tiểu Xuân Hoa nửa cúi đầu, không buông lỏng như bọn người Tê Tê chút nào, trái lại càng đi theo vào
bên trong, lông mày của nàng nhíu lại càng chặt.
"Làm sao vậy?" Hàn Tam Thiên dừng thân, nhẹ
nhàng hỏi Tiểu Xuân Hoa một câu.
Tình huống nơi này nàng hiểu rõ hơn bất cứ người nào ở đây, bởi vậy đề nghị của nàng đương nhiên

cũng vô cùng có sức nặng.
Tiểu Xuân Hoa ngẩng đầu lên, có chút lay động, tựa hồ muốn nói gì đó, lại đột nhiên muốn nói lại thôi.
Chẳng qua hiển nhiên chính là bước tiến của nàng thậm chí bắt đầu thả chậm, thậm chí chậm rãi ngừng lại: "Các ngươi... Có đồ vật gì để ăn không? Có thể cho ta một chút hay không, ta muốn ăn no bụng một chút, tối thiểu..."
Nàng không có nói tiếp, ánh mắt trái lại kinh hoàng
nhìn hướng về phía trước.
Hàn Tam Thiên thuận ánh mắt của nàng nhìn lại, trước mắt lại là đường cái sâu không thấy đáy.
Dường như, tại chỗ sâu nhất, tựa hồ đang ẩn giấu đi

đồ vật đáng sợ gì đó...
Mà lúc này bên trong ngôi mộ cổ.
Trong một không gian hắc ám vô cùng, cải bóng đen kia đột nhiên xuất hiện.
"Quỷ tôn, có người vào thành."
Bóng đen kia mới vừa xuất hiện, liền nhìn ngay phía
trước vô cùng cung kính quỳ xuống.
"Người gấu đâu?" Trong bóng tối phía trước, một âm thanh nặng nề đánh tới.
"Chết. .. Chết rồi."
"Cái gì?"

Sau khi thốt ra một câu nghi vấn kinh ngạc, rất rất lâu, hắc ám phía trước tựa hồ cũng lâm vào yên tĩnh như chết.
"Đến bao nhiêu người?" Hắn lạnh lùng chậm rãi mở
miệng.
"Tôn chủ, tổng cộng bốn người."
"Bốn người?" Nghe nói như thế, hắn rõ ràng sững sờ: "Nhưng theo ta được biết, một đám người của người gấu tổng cộng có hai mươi bốn người."
"Tôn chủ nói không sai, người gấu chiếm cứ cửa
thành, có cả tứ đại sát thủ, dựa theo ước định, bao gồm cả hắn thì tổng cộng có hai mươi bốn người. Nhưng mà..."

"Nói."
"Vâng." Bóng đen kia cúi đầu xuống: "Hai mươi bốn người đã toàn bộ hi sinh."
"Toàn bộ hi sinh?" Nghe nói như thế, quý tôn hiển nhiên sửng sốt.
Tứ đại sát thủ ở cổng thành, người gấu hiển nhiên chính là một trong số đó, thực lực đương nhiên không cần nhiều lời.
Đám thủ hạ kia của hắn, đương nhiên ai cũng phi phàm, dù sao cũng đều là hung thần ác quỷ cả, có ai lại là phế vật chứ?
Một đội ngũ như vậy luôn bách chiến mà thắng, hôm nay, thất bại thì cũng thôi, thế mà vẫn trực tiếp

bị người ta tận diệt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.