Khóe miệng Tiểu Xuân Hoa lộ ra mỉm cười nhè nhẹ,
mẫu thân, người có nhìn thấy không?
Có lẽ, cũng giống như người ói, vạn khổ cuối cùng cũng có ngọt ngào.
Nàng đã từng cho rằng đây là mẫu thân đang nói một điều hoang đường, đang dỗ dành mình kiên cường tiếp tục sinh tồn, nàng biết, mình đúng là
người bị lão thiên vứt bỏ, một đời một kiếp chỉ có thể luân hồi giữa sự thống khổ, làm sao có một ngày ngọt ngào như vậy, nhưng ai có thể nghĩ tới, tựa hồ Ở giữa sự mông lung đã có hi vọng trông thấy thôn trang.
Một lần bị buộc bất đắc dĩ phải chạy trốn, chẳng lẽ, đúng như nam nhân trước mắt này nói sao?
Đổi lại chính là tự do và cuộc sống mới
Người đứng xem như thế, người ở bên trong thì càng không cần nhiều lời.
Người gấu nhìn xem trong tay Hàn Tam Thiên dường như đang ẩn ẩn lực lượng to lớn nhưng lại không thấy được, trong lòng sớm đã bối rối vô
cùng.
Ngay ở dưới thân thể của nó, treo lấy một thanh kiếm cắm trên mặt đất, hắn không biết thời điểm nào lại đột nhiên cắm vào thân thể của mình.
Nhưng vô luận như thế nào, đây là lần thứ nhất từ
khi hắn trà trộn vào trong Ma Vân Quỷ thành trong mấy chục năm qua cảm nhận được sợ hãi tử vong.
"Các phế vật, nên tạm biệt rồi."
Khóe mắt Hàn Tam Thiên mang theo từng tia từng
tia lạnh lùng, lúc này chậm rãi đánh ra song
chưởng.
Ở giữa vị trí trung tâm của song chương, một cỗ lam đỏ giao nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707668/chuong-3525.html