🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tên tiểu tử này trong mắt hắn lớn chẳng khác gì một cái nắm tay, xem ra đầu óc cũng không được tốt cho lắm, người cũng không được thông minh.
Nhưng điều này với hắn cũng chẳng sao cả, có người muốn tìm chết, lẽ nào mình còn muốn đưa tay ra ngăn cản hay sao?

Tên đầu trâu vui mừng quá đỗi, vội vàng tiến lên phía trước nửa bước: “Được, vậy thì tên tiểu tử người đừng trách Ngưu gia gia thủ hạ vô tình."
"Ha!"

Gã hét lớn một tiếng, hai luồng khí trắng phun ra từ hai lỗ mũi khổng lồ, kình khí mạnh mẽ thậm chí còn thổi tung quần áo của những người xung quanh.
“Đợi đã.”
Nhưng đúng lúc này, Hàn Tam Thiện lại đột nhiên đưa tay ra ngăn cản công kích tiếp theo của gã.
Gã đầu trâu ngược lại cũng không hề tức giận, gã hơi hơi ổn định thân hình, sau đó nhìn về phía Hàn Tam Thiên, không khỏi cười lạnh nói: "Sao vậy tiểu

tử thối, ngươi sợ rồi à?"
“Người con mẹ nó đừng có nói là đã hối hận rồi
nhé?" Đám quái vật bên cạnh cũng bắt đầu chế nhạo.
“Ha ha, ta còn cho rằng tên tiểu tử này là một hảo hán cơ đấy, kết quả cũng chỉ là hạng thường thôi, vừa thu kiếm lại một phát đã lập tức sự choáng váng rồi."
Hàn Tam Thiên như vậy khiến cho sự kiêu ngạo mới bị áp chế của đám người kia trong nháy mắt lại một lần nữa bùng lên, từng tên từng tên kiêu ngạo nhìn về phía anh, vừa chế giễu vừa cười nhạo.
“Người cần gì phải giảng đạo lý với bọn chúng."

Xuyên Sơn Giáp coi thường nói một câu, sốt ruột thay Hàn Tam Thiên: “Ngươi nên rút kiếm ra xử hết
bọn chúng.”
Hàn Tam Thiên lúc này lại lắc lắc đầu: “Ta sẽ không đổi ý"
Không đổi ý?
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người cho dù là địch hay ta đều lập tức vô cùng hoài nghi nhìn về phía anh, nếu như không phải đổi ý thì tên tiểu tử này định làm cái gì?
Muốn nghỉ xả hơi một chút sao?
“Thời gian của ta vô cùng quý giá, không có thời gian chơi đùa cùng với đám ngốc các ngươi. Như

vậy đi, đừng lên từng người một nữa, cùng lên hết đi." Hàn Tam Thiên nhìn đám quái vật.
“Khụ!"
Xuyên Sơn Giáp suýt nữa thì bị nước bọt của mình
làm nghẹn chết.
Hạ Vi bên kia cũng kinh ngạc không thôi, ngây ngốc nhìn Hàn Tam Thiên.
Không chỉ hai người họ mà ngay cả tên thân gấu đứng đầu đám quái vật kia cùng với đám thuộc hại dưới trướng đều cực kỳ kinh ngạc, choáng váng đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
"Hắn đang nói bậy bạ gì vậy." Xuyên Sơn Giáp cố nén cơn sặc, nay con mẹ nó thực sự hơi quá rồi.

Đối phương ước chừng có khoảng 20 người, Hàn Tam Thiên muốn 1 đánh 20 sao?
Hơn nữa còn com mẹ nó không sử dụng vũ khí?!
Hắn có bệnh rồi à?
Hạ Vi sau khi đã kịp phản ứng lại cũng lấy tay ôm trán, vẻ mặt hoàn toàn không nói nên lời, Tam Thiên ca ca rốt cuộc là đang làm gì vậy?
Nhưng so với bọn họ, trong lòng Tiểu Xuân Hoa lúc này mới thực sự là ngũ vị tạp trần.
Sau khi hạ quyết tâm lớn như vậy và trả giá nhiều như vậy, kết quả là hóa ra nàng ta lại gặp phải một kẻ ngốc sao?!

Nàng ta thực sự hận không thể quay ngược thời gian quay trở về thời điểm khi nãy để đám người này một trảo kết liễu mình, ít nhất là cũng sẽ không xấu hổ như lúc này đâu nhỉ?
“Ngươi...... người con mẹ nó vừa nói cái gì?” Tên thân gấu cực kỳ hoài nghi có phải tại mình đã nghe nhầm không, thăm dò hỏi Hàn Tam Thiên.
"Ta, một mình, đánh với tất cả các người, các ngươi cùng xông lên hết, ông đây rất vội, nghe đã hiểu chưa?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.