🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

So với những gì hắn đã đoán trước gần như giống nhau, tiếp theo đây hắn chỉ cần hơi dùng sức, tên ngốc này sẽ trực tiếp bay rớt ra ngoài, uy phong của hắn sẽ ở thời điểm này đạt đến đỉnh điểm.
Nghĩ tới đây, hắn cười lạnh, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hàn Tam Thiên, chỉ là khi hắn vừa nghiêng đầu, dáng vẻ tươi cười của Bùi Sĩ Nguyên liền trực tiếp ngưng kết trên mặt.
Làm sao...làm sao có thể như vậy?


Lúc này Hàn Tam Thiên vẫn y nguyên là khuôn mặt anh tuấn vô cùng kia, không có khó chịu như trong tưởng tượng chút nào, không có dáng vẻ miệng phun máu tươi, thoi thóp sắp chết.
Anh chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo băng lãnh nhè nhẹ, giống như là nhìn thi thể.
Cái này, không phải đây nên là ánh mắt của hắn nhìn Hàn Tam Thiên hay sao?
Đáng chết, anh có tư cách gì mà nhìn hắn như vậy?
Nhớ tới điểm này, trong lòng Bùi Sĩ Nguyên bùng lên ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt, hắn lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên, lạnh giọng mà nói: "Thế nào? Nhìn cái gì, người không cam lòng sao?"

"Ôi ôi, đây chính là kết cục của ta."
Dứt lời hai câu, nhưng Hàn Tam Thiên lại không mở
miệng chút nào nữa.
Hắn không cam lòng, lạnh giọng mà nói: "Vẫn còn giả vờ trước mặt ta? Ta nhìn xem người còn có thể giả vờ bao lâu."
"Vừa rồi, lão tử chẳng qua chỉ dùng chín tầng lực mà thôi thì đã đánh ngang tay với người, trước mắt ta vẫn có một thành lực." Nói đến đây, khóe miệng
của hắn rút ra một tia cười lạnh.
"Một thành lực này có lẽ ngày bình thường không tính được cái gì, nhưng mà người cũng biết, khi lực lượng của chúng ta ngang nhau, trong lúc giằng co,

đừng nói là một thành lực, cho dù là ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, cũng là đè chết một cọng cỏ cuối cùng của lạc đà."
Nói đến đây, hắn lạnh giọng làm căn cười to.
Hắn cười rất ngông cuồng, cười rất khoa trương.
Hắn chính là muốn như thế, chính là muốn trước khi chiến thắng Hàn Tam Thiên, vẫn triệt để công kích hết thảy tôn nghiêm của kẻ thù y, đây là phong cách làm việc mà hắn hướng đến.
Thắng thì phải thắng triệt triệt để để.
Hắn mới sẽ không để ý đến những kẻ đã thua trong tay mình.

"Nhìn ra, người thật vui vẻ." Hàn Tam Thiên lúc này cuối cùng mở miệng.
"Vui vẻ? Nào chỉ là vui vẻ, thậm chí lão tử còn đang muốn điên cuồng đây." Bùi Sĩ Nguyên lạnh giọng mà nói: "Ngươi bây giờ có phải là rất hối hận không? Hối hận không nghe lời nói của ta, ngoan ngoãn bó tay đầu hàng? Tối thiểu không cần phải giống như bây giờ như vậy?"
"Ôi ôi, đáng tiếc ngươi bây giờ không có cơ hội, kiếp sau người cần phải nhớ rõ ràng, tuyệt đối không được đối nghịch với tộc Đào Ngột."
Dứt lời, hắn sắp dùng ra một thành lực cuối cùng nhất của mình, trận này bắt đầu không tính là hoàn mỹ, nhưng kết cục thì cũng là “hí kịch" khiến người ta thấy tương đối thỏa mãn.
Chỉ là vào lúc này Hàn Tam Thiên lại bất đắc dĩ lắc
đầu: "Vậy ta cũng tặng người một câu nói."
"Câu nói gì?" Hắn hơi dừng một chút: "Ngươi vẫn còn có lời trăn trối trước khi chết sao?"
Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Đừng chờ đến kiếp sau, ngay đời này, nhớ rõ ràng, vô luận ngươi là ai, tốt nhất cũng đừng chọc tới Hàn Tam Thiên ta."
Dứt lời, Hàn Tam Thiện lạnh nhạt mà nói: "Hiện tại, người có thể dùng một thành lực cuối cùng của mình."
"Cái gì?" Bùi Sĩ Nguyên nghe nói như thế, hiển nhiên sững sờ, đến lúc này rồi mà Hàn Tam Thiên vẫn chẳng biết xấu hổ nói ra lời như vậy?
Mà lại, còn chủ động bảo hắn dùng sức?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.