"Vậy ngươi còn muốn chơi đùa nữa sao?" Hàn Tam Thiên cười cười.
"Trò cười, lão tử Bùi Sĩ Nguyên sợ ngươi sao?"
"Ngươi họ Bùi?" Hàn Tam Thiên nhướng mày: "Là người của tộc Đào Ngột?"
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên biểu lộ như thế, Bùi Sĩ Nguyên lập tức lạnh giọng cười đắc ý: "Tiểu tử người còn biết lão tử là tộc Đào Ngột? Có nhãn lực!"
"Ngươi càng sợ rồi sao?"
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Sợ? Ta nghĩ, lời này người nên hỏi Bùi Hổ hoặc là Bùi Côn một chút đi."
Dứt lời, Hàn Tam Thiên âm tà chậm rãi cười...
"Bùi Hổ? Bùi Côn?"
Nghe thấy hai danh tự này, rõ ràng cả người Bùi Sĩ
Nguyên sững sờ mấy giây, thân là người của tộc
Đào Ngột, vị Bùi Hổ này là tương lai ngày mai của
Đào Ngột tộc, là đà chủ tương lai, sao hắn lại không biết, sao lại không hiểu?
Còn Bùi Côn thì càng chính là trưởng lão nổi danh ở đẳng cấp cao của tộc Đào Ngột, là vị sư huynh mà hắn tôn kính nhất, không có người thứ hai.
Tên ngốc này, thế mà... Lại có thể nói ra tên của bọn hắn?
"Ngươi biết bọn hắn?" Bùi Sĩ Nguyên lạnh lùng nhìn qua Hàn Tam Thiên, không khỏi nghi hoặc nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhẹ gật đầu: "Quen biết thì không tinh, gặp qua một lần, trí nhớ của ta cũng tốt, miễn cưỡng còn nhớ rõ tên của bọn hắn. Nhưng bọn hắn đối Hàn Tam Thiên hẳn là ấn tượng cực sâu."
Vậy tên đó bị anh đánh cho tê người, nghĩ đến đến hết đời cũng sẽ không quên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707623/chuong-3480.html