Quả nhiên trời cao cũng công bằng, con người có ưu tất có khuyết.
"Con mẹ nó, làm sao, không nói lời nào nữa rồi?"
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên không nói lời nào, trong lúc đó, khí thế Bùi Sĩ Nguyên càng tăng lên: "Tiểu tử thúi, sợ rồi?"
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Sợ? Đúng vậy, ta đúng là sợ rồi, ta thật sợ ta nhịn không được, dùng một quyền đấm chết ngươi."
Nghe tới nửa câu đầu của Hàn Tam Thiên, Bùi Sĩ Nguyên vốn còn chút vui vẻ, đây là đương nhiên, nhưng nghe đến nửa sau câu, Bùi Sĩ Nguyên ăn lông ở lỗ, tính khí nóng nảy liền lửa giận bạo phát ngay tại chỗ, tức giận rống lên: "Con mẹ nó ngươi nói cái gì?"
"Tai người điếc sao?" Hàn Tam Thiên không sợ chút nào, thậm chí hơi không kiên nhẫn nhìn qua Bùi Sĩ Nguyên.
"Con mẹ nó người có ngon thì dừng lại cho lão tử, lão tử không bẻ gãy cổ của người thì sẽ không làm người." Bùi Sĩ Nguyên tức giận quát.
Hắn lúc này cảm xúc hoàn toàn táo bạo, giận không kềm được, chỉ là tiểu bối cũng dám nói chuyện với hắn như thế?"
“Được, vậy ta dừng lại." Đột nhiên, Hàn Tam Thiên bên kia, thật sự thả chậm tốc độ, trực tiếp ngừng ở giữa không trung...
Hàn Tam Thiên đột nhiên dừng lại, đối với Bùi Sĩ Nguyên mà nói dĩ nhiên là trở tay không kịp, dù sao rống thì rống, mắng thì mắng, đây là trạng thái bình thường, nhưng hắn lại nơi nào ngờ đến tiểu tử ngốc Hàn Tam Thiên này vậy mà thật giống như tìm chết dừng lại rồi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707620/chuong-3477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.