🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Người đang sở, nhất là khi tâm lý và thân thể đồng thời sợ hãi thời điểm, tinh thần cực kỳ yếu ớt, Hàn Tam Thiên ôn nhu như thế, là đang an ủi nàng, cũng
là đang khích lệ nàng.

Nhìn xem ánh mắt Hàn Tam Thiên, cảm xúc khẩn trương lại sợ hãi của Hạ Vi dần dần ổn định, cuối cùng nàng ngoan ngoãn gật đầu, cắn răng, dũng khí từ đáy lòng cũng một lần nữa dấy lên.
"Chính là hiện tại." Hàn Tam Thiên gật đầu một cái,
quay trở lại kéo theo ngọc kiếm thuận thế chém một kiếm, trực tiếp chém xuống hai con xúc tu vừa
tấn công tới.
Không lo trên người bị phun một thân chất lỏng,
anh đỡ lấy Hạ Vi đi đến cánh cửa.

Lúc này khoảng cách cũng không tính quá xa, dù
sao toàn bộ chiều dài rộng của hang động cũng vẻn
vẹn chừng hai mét, mấy bước đi qua, hai người cũng đã nhìn thấy cửa, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói khoảng cách ngắn đúng là chuyện tốt, còn đối với xúc tu mà nói, cũng không phải là chuyện xấu.
Chỉ trong nháy mắt, vô luận là những xúc tu một lần nữa mọc lại hay là những xúc tu chưa chịu công kích, cũng đột nhiên một mạch đánh tới, như là một mạng nhện to lớn đánh tới, ba trăm sáu mươi độ gần như không có góc chết nào.
Mắt thấy tình huống như thế, Hàn Tam Thiên đã biết không cách nào tránh né, dứt khoát trực tiếp từ bỏ phòng thủ, thu hồi ngọc kiếm, trực tiếp kéo cửa

ra, rồi mới đẩy Hạ Vi vào trong phòng.
Gần như đồng thời, vô số xúc tu cũng đột nhiên đuổi đến, toàn bộ gắt gao khóa chặt Hàn Tam Thiên.
Hạ Vi bị đẩy tới trong phòng, căn bản không lo được hình tượng lúc này, hốt hoảng liên từ dưới đất xoay người một cái, muốn trợ giúp Hàn Tam Thiên đi vào trong.
Chỉ là, Hạ Vi xoay người qua lại chỉ nhìn thấy Hàn Tam Thiên bị những xúc tu kia quấn chặt lại, không
khỏi nước mắt rơi như mưa.
Mà càng làm cho nàng thương tâm gần chết chính là lúc này Hàn Tam Thiên vẫn dùng tất cả khí lực

giãy giụa, cố gắng một lần nữa đóng cửa lại, nhìn thấy Hạ Vi nhìn qua mình, lúc này vẫn lộ ra một nụ cười thản nhiên, dường như đang nói với Hạ Vi. không cần khó chịu.
"Không!" Hạ Vi khó nén thống khổ trong lòng, khóc rống khàn cả giọng, giơ tay muốn bắt lấy Hàn Tam Thiên.
Chỉ là, theo cửa nặng nề đóng lại một lần nữa, nguy hiểm không còn, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không
con.
"Tam Thiên ca ca!" Hạ Vi giãy giụa bò về phía trước, cả người tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng.

Trong phòng gào thét, Tê Tê và lão đầu đang ngủ
say gần như đồng thời bừng tỉnh, hai người đặt
mông trực tiếp ngồi dậy, thấy Hạ Vi nằm sấp tại cửa ra vào khóc rống, trong phòng không thấy thân ảnh Hàn Tam Thiên, lập tức vội vàng vọt tới bên người
Ha Vi.
"Hạ Vi, xảy ra chuyện rồi?" Vịn Hạ Vi, Tê Tê vội
vàng mà nói.
Nào biết Hạ Vị hất tay Tê Tê ra, trái lại trở ngược nắm lấy cánh tay Tê Tê, vội vàng mà nói: "Không cần quản ta, không cần quản ta, cứu Tam Thiên ca ca, cứu Tam Thiên ca ca đi."
Mặc dù là nữ tử, nhưng lúc này Tê Tê lại cảm nhận
được tay mình đang bị nàng nắm đến nỗi thấy đau,

nhưng lúc này hắn lại căn bản không có tâm tư
quan tâm chuyện này, bởi vì Hạ Vi, đã trọn vẹn rung động Tê Tê.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.