🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mơ một giấc mơ thì có thể liên quan gì đến trong
hiện thực chứ?


Chỉ là trong lòng vẫn luôn có loại cảm giác mãnh liệt hết lần này tới lần khác bao vây Hàn Tam Thiên.
"Tam Thiên ca ca, ngươi không sao chứ?" Nhìn xem Hàn Tam Thiên phát ngốc, Hạ Vi lo lắng nói.
Hàn Tam Thiên lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười một tiếng: "Không có việc gì, đánh thức người rồi, thật ngại quá.
Hạ Vi nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu Hàn Tam Thiên không có việc gì.
"Vừa rồi ta mơ thấy hai giấc mộng, nhìn thấy huyết trùng." Hàn Tam Thiên uống một hớp, lúc này mới lên tiếng nói.
"Có phải là huyết trùng lớn lên quá mức buồn nôn.

cho nên lưu lại ấn tượng tương đối khắc sâu, cho nên ban ngày có chút suy nghĩ, đêm liền nằm mộng?" Hạ Vi quan tâm nói.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, anh cũng không rõ ràng, muốn nói buồn nôn xác thực lớn lên rất buồn nôn, nhưng Hàn Tam Thiên gặp qua đồ vật buồn nôn cũng không ít, muốn bị nó tạo thành bóng tối, thế thì hẳn không đến nỗi đó.
"Ta luôn cảm giác nó đang biểu thị cái gì đó, chỉ là, một giấc mộng mà thôi, lại có thể báo trước cái gì chứ?" Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu, có chút buồn bực nói.
Hạ Vi cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Hàn Tam Thiên: "Thay vì suy nghĩ về nó nhiều như thế, bằng

không... ta và người cùng đi ra nhìn xem?"
Ánh mắt Hàn Tam Thiên co rụt lại, đi ra xem một
chút sao?

Hàn Tam Thiên nghĩ nghĩ, gật gật đầu, mang theo Hạ Vi đứng dậy đi tới cửa, sau đó nhẹ chân nhẹ tay
mở cửa ra, chui ra ngoài.
Mượn ngọn nến trong phòng, Hàn Tam Thiên dò xét bốn phía, đồ vật "Đất dẻo cao su" kia ban đầu lớn ước chừng một mét vuông, bây giờ đã có vẻ trở nên to hơn, có độ rộng ước chừng chừng hai mét.
"Đất dẻo cao su" cũng chính là huyết thổ, lúc này có được bốn cây gậy chống ở trên đỉnh đầu ước chừng hơn một mét, hơi xoay người cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Bởi vì huyết thổ đang treo lơ lưng kia cũng chưa xuất hiện huyết trùng khiến người nhìn thấy mà hoảng, tứ phía lại đều là vách tường, gần như

không lưu lại quá nhiều khe hở.
Từ mặt ngoài đến xem, tựa hồ cũng không có bất cứ vấn đề gì.
"Tam Thiên ca ca, dường như cũng không có chuyện gì cả." Hạ Vi nói khẽ.
Có lẽ thật chỉ là ác mộng liên hoàn quá mức khủng bố và đột nhiên, cho nên khiến Hàn Tam Thiên hơi suy nghĩ nhiều, nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, quay người vỗ vỗ bả vai Hạ Vi ra hiệu trở về.
Chỉ là, ngay khi hai người xoay người, đột nhiên, ở phía trên vách tường phía sau, tầng đất đột nhiên truyền ra một trận tiếng động.
Quay mắt nhìn lại, vách tường vốn đã được lão đầu

tu chỉnh tề chỉnh, lúc này đã xuất hiện một lỗ hổng, mơ hồ dường như có thể thấy bên trong đống đất có đồ vật gì đó đang ẩn ẩn chuyển động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.