🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Con mẹ nó, đây là người cầu cả, hay là cả câu người vậy?" Tê Tê là lạ nói.

Hàn Tam Thiên liếc mắt một cái, vỗ đầu tên ngốc này: "Còn thất thần làm cái gì? cứu người đi."
Nghe âm thanh “đi” kia, và nhìn thân ảnh và tướng mạo mơ hồ, Hàn Tam Thiên có thể kết luận người câu cá đã là một ông lão, vô luận hắn là ma tộc hay là nhân tộc, nhìn thấy tình cảnh một ông lão gặp nguy hiểm, Hàn Tam Thiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhẹ hô một tiếng, Hàn Tam Thiên mang theo Tê Tê liền vội vàng hướng chạy tới bên hồ.
Trên người Tê Tê khẽ động, lúc này bay đi, trực tiếp một phát bắt được cần câu cá ở trong nước, trong tay nhấc lên, lập tức quăng con cá đang ở dưới nước lên cao.
Mà Hàn Tam Thiên ở đầu kia, tuy không cách nào vận khí, nhưng tố chất thân thể cũng không tệ, bước nhanh đến nhìn lão giả, trực tiếp đỡ lấy hắn ôm lên bờ.
Lão đầu thoát khỏi nguy hiểm, mà con cá lớn kia nặng đến mấy chục cân cũng bị Tê Tê túm lên bờ.

Con cá kia có toàn thân trắng, phần lưng có một chút vảy đen, miệng cá khổng lồ, ông lão thì một thân áo vải, thân hình như que củi, quần áo trên người gần như đều là lỗ lớn, hoàn toàn đơn sơ đến có thể dùng từ áo không đủ che thân để hình dung, Hàn Tam Thiên ôm hắn lên bờ, thật giống như đang ôm một bó củi.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên và Tê Tê, lại hơi liếc nhìn cá lớn gần như đã bất động nằm trên bờ, ông lão ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng ngồi dậy: "Đa tạ, đa tạ hai vị xuất thủ tương trợ."
"Bằng không mà nói, hôm nay sợ không phải lão hủ câu cá, ngược lại để súc sinh này đến câu lão hủ rồi."

Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn ông lão, khuôn mặt hắn đen nhánh, còn có hoa văn, như da rắn, thêm nữa tuổi già có nhiều nếp nhăn, nhìn càng giống như khoác lên một lớp da rắn, vóc dáng không cao, ước chừng khoảng 1m50, theo hắn cười một tiếng, hai cái mang phình lên, giống như là miệng cóc, so với khuôn mặt gầy yếu vô cùng của hắn không hợp nhau lắm.
"Chỉ là nhấc tay một cái, không cần nói cảm ơn."
Hàn Tam Thiên cười cười.
"Nhìn cách hai vị ăn mặc, nhất là vị công tử cười tuấn tú này, tựa hồ không phải người ở ma tộc chi địa, ngược lại càng giống nhân tộc hơn, đúng không?" Ông lão cười nói.

Hàn Tam Thiên trái lại cũng không phủ nhận, gật gật đầu.
"Nhân tộc và ma tộc không đội trời chung, công tử cứu ta, không sợ lão hủ hại người sao?" Lão đầu ôi ôi cười một tiếng.
"Ngươi muốn giết ta ta tự phản kích, người chết, ta cũng bình yên, nhưng nếu thấy chết mà không cứu, tối thiểu lòng có bất an." Hàn Tam Thiên nói.
"Thật hay, hay cho câu lòng có bất an." Ông lão cười ha ha một tiếng, sau đó trong tay liên đột nhiên lấy ra một cây đao, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lùng.
Tê Tê lúc này vọt tới trước mặt Hàn Tam Thiên, bảo

vệ Hàn Tam Thiên, đồng thời nhìn lão đầu kia lớn tiếng hô: "Con mẹ nó, lão già chết tiệt, con mẹ nó không phải chứ?"
"Người mẹ nó thật sự động thủ? Thật đúng là lấy oán trả ơn?"
Lão đầu cũng không đánh trả, cười một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh cá lớn, nhấc tay bổ một đao, sau đó thủ pháp thành thạo từ thân cá cắt xuống một miếng thịt to, đặt trên tay có chút ước lượng, hướng về phía Hàn Tam Thiên ném tới.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng vòng qua Tề Tê, trong tay đón lấy khối thịt cá thật to kia.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.