🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Có ý tứ." Hơi thu hồi nhãn thần, trái lại, đặc sứ khó khăn lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Máu này có độc tính cực mạnh, thế gian ít có, thậm chí đã mạnh đến trình độ có thể hòa tan van vật."
"Người có được máu độc như vậy, có thể giết chết U Minh Chi Vương, cũng vô cùng có khả năng."
"Cái gì?" Bùi Sĩ Nguyên sững sờ.
Bùi Lan cũng nhướng mày: "Vậy chẳng phải là

chúng ta đã gặp phải một quái vật hay sao?"

Quái vật?
Có lẽ cũng được tính như thế.

Ngay cả một Mãng Ngưu cũng đánh không lại, nhưng huyết dịch trong thân thể lại độc đến tình trạng như thế, người nói hắn là rác rưởi, hình như cũng đúng, nói hắn không phải rác rưởi, giống như
cũng hợp lý.
"Có thể lúc ấy hắn bị thương hay không? Dù sao U Minh Chi Vương cũng là lão trùng vạn năm, đối mặt với hắn, cho dù giết hắn, nhưng tối thiểu người công kích không chết cũng phải lột da đúng không?" Bùi Sĩ Nguyên nhìn về phía Mãng Ngưu nói.

Điểm này, Bùi Lan và đặc sứ cũng đồng ý, nhạo
nhao nhìn qua.
Mãng Ngưu cố gắng nghĩ lại, một lát sau, lắc đầu: "Tên kia mặc dù có tu vi thấp, nhưng khí lực không nhỏ, cũng chính là đại lực sĩ như ta cũng có chút ăn thiệt thòi, nếu đổi thành người khác hắn còn có chút chiếm thượng phong. Nếu như nói hắn bị thương vậy thì nhìn không ra."
"Hắn thậm chí còn chủ động trước cả ta."
"Mẹ nó." Bùi Sĩ Nguyên không nhịn được hít một hơi lãnh khí: "Chẳng lẽ thật đúng là một tên quái vật hay sao?"
"Có lẽ là vậy." Đặc sứ cười, lạnh hừ một tiếng.

Hắn cũng không quá hiểu rõ.
Nhưng mà hắn càng cảm thấy hứng thú: "Bắt về để xem thì liền biết là quái vật hay là người."
"Phải bắt sống." Đặc sử nhẹ giọng cười một tiếng,
phân phó nói.
Bùi Sĩ Nguyên gật gật đầu: "Con mẹ nó còn thất thần làm cái gì? Đuổi theo cho ta, đồng thời, phân phó hai mươi bảy bộ bên ngoài, cấp tốc dùng nơi này làm tâm điểm, cho dù lật tung cũng phải bắt sống tiểu tử kia cho ta."
"Rõ."
Một đám người lĩnh mệnh, tranh thủ thời gian
hướng về phía dưới núi nhanh chóng đuổi theo.

Mà lúc này Hàn Tam Thiên lại làm sao biết, sau khi
anh rời đi lại lưu lại nhiều chuyện phiếm như vậy.
Từ trong núi đi xuống, ba người một thú, không, ba người một thú một trứng liền không ngừng hướng về phía phương bắc.
Mà núi lớn ở hướng bắc, đều là một mảnh núi khô đá hoang liên miên bất tuyệt, không thấy sắc xanh, không thấy mây hồng, chỉ có sương mù màu đen như tro tàn vô tận bao phủ xuống.
Theo vài tiếng kêu kỳ quái vang lên, dã thú khắp nơi, ma chim bay tứ tung, lấy ngọn núi lúc trước làm điểm xuất phát, từng đợt hắc khí khổng lồ ở trong sương mù nhanh chóng chuyển động, nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng khuếch tán.

Hai mươi bảy bộ thủ hạ của Bùi Sĩ Nguyên, mấy vạn quái, chính thức triển khai quá trình đuổi bắt.
Mấy tên cao to cường tráng hướng về phương bắc có số lượng nhiều đến đáng kinh ngạc, bởi vì biết được bên kia vô cùng rộng lớn, cho nên phương hướng này an bài nhiều người nhất, tốc độ cũng nhanh nhất, chỉ mong mau chóng đuổi theo bọn người Hàn Tam Thiên.
Chỉ là trong lúc bọn hắn đang nhanh chóng di
chuyển.
Lúc này, một thứ đồ chơi giống như là một con thuyền đang xuyên qua.
Phía sau nó, treo một hộp gỗ vuông, bên trong có

hai người một thú một trứng, đang ngồi trong đó,
nữ tử nhàm chán, chủ động chơi đùa với thú, người
đàn ông thì cầm một quyển sách nghiêm túc quan
sát.
Một đám người này, trừ bọn người Tê Tê và Hàn
Tam Thiện ra, lại còn có thể là ai?
"Lão tử đem ngươi trở thành huynh đệ, người xem lão tử là ngựa là lừa, con mẹ nó." Tê Tê buồn bực trách mắng, ở trước mặt hắn, đất như là nước, nhưng lại cứ như vậy trôi tuột qua hộp gỗ vuông kia.
Hàn Tam Thiên không để ý tới hắn, hết sức chăm
chú đọc Phượng Hoàng tâm kinh, bên trong có lý
giải về lửa hoàn toàn chỉnh lý lại nhận biết của Hàn
Tam Thiên một lần nữa.
Nhìn Hàn Tam Thiên không để ý tới, Tê Tê mắng xong cũng chỉ có thể im tiếng, thành thật tiếp tục
chui về phía trước.
Vừa chui xuống thì không biết đã trôi qua bao lâu.
Tóm lại, Hạ Vi bên cạnh không biết ngủ rồi tỉnh bao nhiêu lần.
Ác chi Thao Thiết đứng dậy, phun quả trứng trong miệng ra, rồi mới dùng chân nhẹ nhàng bọc lấy quả trứng, kẹp nó đến bên người Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lúc này mới thả tâm kinh trong tay
ra, kỳ quái nhìn về phía nó: "Ngươi mệt mỏi rồi?
Muốn ta giúp người trông coi quả trứng một lát

sao?"
Nó nặng nề gật đầu, sau đó thân thể cuộn tròn, nhắm mắt lại, liền muốn thiếp đi.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, trong tay khẽ động, đưa nó vào bên trong thế giới trữ vật, để nó tạm thời nghỉ ngơi.
Làm xong những chuyện này, Hàn Tam Thiên đang chuẩn bị thu hồi lại quả trứng, nhưng chỉ thấy quả trứng trông như một trái bóng da, trực tiếp tiến vào trong ngực Hàn Tam Thiên.
Hạ Vị thần kỳ nhìn qua tình cảnh này, Hàn Tam Thiên quả thực có chút choáng váng.
"Hắc hắc, Hàn Tam Thiên ấp trứng." Tê Tê quay đầu

cười hắc hắc, một giây sau, vừa muốn quay đầu, liền chỉ nghe hắn hô to một tiếng: "Ôi con mẹ nó!"
Ngay sau đó, tính cả khối gỗ vuông kia, tựa hồ bỗng nhiên đụng vào cái gì đó rồi. ..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.