🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng mà không biết đối phương đang nghĩ gì trong lòng, mặc dù Tê Tê không trả lời, nhưng vẫn gật đầu.
"Thời điểm cơm nhanh sắp chín rồi, nhưng lửa đang cháy lớn lại đột nhiên không có lửa nữa, sau đó mới tiếp tục nổi lửa lớn, ngươi có biết sẽ thế nào không?" Nàng hỏi.

Tê Tê lắc đầu, xác thực hắn không biết, bởi vì hắn căn bản sẽ không nấu cơm, đơn giản nướng một chút đồ vật cũng là học theo Hàn Tam Thiên, mà sau khi thực hành thì kết quả đã không cần nhiều lời.
Hạ Nhiên nhẹ giọng cười lạnh: "Lửa cháy quá lớn, cho dù gạo tốt cũng sẽ bị người nấu thành cháo nhão. Còn thất thần làm cái gì? Còn không mau giữ lửa cho tốt?"
Bị Hạ Nhiên mắng, Tê Tê rất là phiền muộn, lại không cách nào phản bác, nhất là nhìn thấy ảnh
mắt Hạ Nhiên, chẳng biết tại sao, Tê Tê hoàn toàn không còn một chút khí thế nào, cúi đầu, yên lặng một lần nữa vận khởi năng lượng, tiếp tục đốt lửa.

Bị mắng thì mắng đi, dù sao trước mắt nếu có thể cứu Hàn Tam Thiên, những chuyện này hắn đều nhịn được.
Thấy Tê Tê yên tĩnh, Hạ Nhiên đi mấy bước trở về bên cạnh giường đá, xuất ra vài chiếc bình chứa loại dược gì đó.
Hạ Vi nhẹ nhàng tìm một nơi ngồi xuống, thay Hàn Tam Thiên cản một kích kia, mặc dù đêm qua đã được trị liệu đơn giản, nhưng tổn thương vẫn chưa chữa trị, chỉ là bởi vì quá mức lo lắng cho Hàn Tam Thiên lúc này mới vội vàng chạy đến.
Mắt thấy tỷ tỷ hiện tại cũng bằng lòng giúp đỡ, cuối cùng nàng cũng thở dài một hơi, mới quan tâm thần thể mình không quá thoải mái.

Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ trong phòng đã bắt đầu không ngừng lên cao, Hàn Tam Thiên bên trong lồng ánh sáng cũng như thịt heo đặt ở trong tủ lạnh bị làm tan, chậm rãi khôi phục mềm mại thân thể và màu sắc cơ bản.
Tê Tê muốn gọi Hạ Nhiên một tiếng, nhưng lúc này Hạ Nhiên cũng đã trở lại, cầm vài chiếc bình trong tay, bước nhanh đến bên cạnh giường đá.
Sau đó, một tay kéo một phát, trực tiếp kéo lồng ánh sáng trên người Hàn Tam Thiện ra, cầm lấy vài chiếc bình liền không ngừng đổ thuốc vào trong miệng Hàn Tam Thiên.
Một viên hai viên, Tê Tê gần như chuyên chú đếm
từng viên một, không bỏ qua bất luận một viên nào,

trọn vẹn tổng cộng bốn mươi sáu viên, hắn nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Hạ Nhiên trừng rồi Tê Tê một chút, nhưng vẫn mở miệng: "Trong cơ thể hắn có địa chi phong ấn, không chỉ không cách nào vận khí, cho dù là chúng ta muốn vận khí thay hắn chữa thương cũng không được."
"Cho nên, biện pháp duy nhất, cũng là tốt nhất, chính là lợi dụng đan dược giúp hắn trị liệu."
"Hắn bị thương rất nặng, vẫn sĩ diện cùng người đi lâu như vậy, thể nội sớm đã bị hao tổn nghiêm trọng, nếu như tối hôm qua không dùng băng tuyết đông cứng thân thể của hắn, lúc người ngủ thì hắn cũng đã khí tuyệt bỏ mình rồi."

"Chỉ nhìn nam nhân các ngươi đi chiếu cố nam nhân khác, có hi vọng sao?"
Nàng nói đến nỗi khiến Tê Tê có chút xấu hổ, sau khi tiến vào rừng đào, hắn xác thực phát hiện sắc mặt Hàn Tam Thiên không tốt, cũng biết Hàn Tam Thiên vẫn luôn gắng gượng chống đỡ, chỉ là hắn không nghĩ tới Hàn Tam Thiên bị thương nặng như
vậy, bởi vậy cũng có tâm nhưng chưa quá mức chú ý quan sát.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.