Hàn Tam Thiên có chút dừng lại: "Nếu người đã hiểu rõ ràng những thứ này, vậy hẳn là càng tôn
trọng lựa chọn của ta, không phải sao?"
Dứt lời, Hàn Tam Thiên quay người đi ra khỏi đại điện.
"Ô!"
Hạ Vi lên tiếng khóc rộng, nàng không biết Hàn Tam Thiên lựa chọn như vậy, đối với nàng mà nói là nên khóc hay là nên vui, nàng chỉ biết lòng nàng như đao cắt, thống khổ vạn phần.
Hạ Nhiên kinh ngạc nhìn qua cửa điện, một thời gian cũng ngơ ngẩn.
Sở dĩ thái độ của nàng hòa hoãn, là bởi vì loại phương thức này của muội muội, mặc dù không để lại cái gọi là phương chi vương, nhưng tối thiểu
cũng giúp tộc Phượng Hoàng lưu lại hạt giống.
Nhưng nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngay cả loại phương thức này, Hàn Tam Thiên thế mà vẫn không muốn.
Nếu như không cân nhắc đến chuyện khác, Hàn Tam Thiên còn dám cự tuyệt, đương nhiên nàng sẽ không tiếp tục nương tay. Nhưng nghĩ lại, Hàn Tam Thiên nói có gì không đúng?
Nếu như Hàn Tam Thiên đồng ý, vậy nửa đời sau của muội muội sẽ như thế nào? Một mình dưỡng dục hài tử, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt sao?
Đây là dùng hạnh phúc và tôn nghiêm cả đời của
muội muội để trao đổi.
Mà lúc này, Hàn Tam Thiên xông ra ngoài điện,
được Tê Tê nâng đỡ một đường tiến lên, nhưng một vấn đề to lớn đột nhiên xuất hiện, hai người gần như đồng thời dừng bước...
"Đi đâu?" Tê Tê nhìn qua Hàn Tam Thiên, lại hơi liếc
nhìn một mảnh rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707493/chuong-3350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.