🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lại lảo đảo một cái, cuối cùng Thanh Loan chậm rãi hồi thần lại, một giây sau, thân thể khẽ động, hướng về phía đỉnh động bay đi, cuối cùng hóa thành bộ dáng lúc trước, rốt cuộc không còn động
tĩnh gì nữa.
"Ngô. . ."


Đồng thời, Lam Phù trên mặt đất bị Hàn Tam Thiên
chặt lên lưng cũng lần nữa kêu gào một tiếng, một giây sau, hóa thành một luồng khí màu lam bay đến đỉnh động.
Hàn Tam Thiên chậm rãi nhìn, nhất thời vô thần.
"Đuổi theo, đuổi theo đi chứ, con mẹ nó, vừa rồi nó hại chúng ta biến thành bộ dạng như vậy, ta con mẹ nó hiện tại không thể bỏ qua như vậy, thừa thắng xông lên, lấy mạng chó của nó."
Gần như cũng trong cùng một lúc, Tê Tê sớm đang âm thầm quan sát đột nhiên xông ra, nhìn qua Lam Phù cứ như vậy mà bay đi mất, lập tức giận không chỗ phát tiết đuổi tới.

Hàn Tam Thiên đắng chát cười một tiếng, bất đắc dĩ nhìn tên ngốc này.
Gần như vào lúc này, từng tiếng tiếng vỗ tay vang lên.
Hai người sững sờ, quay mắt nhìn bốn phía, lại phát hiện xung quanh hết thảy bình thường, cho dù là
chín phượng hoàng con đang xoay quanh đỉnh động cũng không nhúc nhích tí nào.
Hàn Tam Thiên thử từ nơi phát ra âm thanh cố gắng
phân rõ, nhưng lại phát hiện những âm thanh này
giống như cũng không phải là từ nơi nào đó phát ra,
mà dường như là... bốn phía đều có.
Nhưng mà không tìm thấy nơi phát ra âm thanh,

Hàn Tam Thiên cũng không hoảng hốt, nắm chiếc búa trong tay, nhẹ giọng mà nói: "Vỗ tay thì không cần, nếu như tiền bối có lòng, đừng ngại hiện thân."
"Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?" Tê Tê không biết âm thanh kia từ đâu đến, buồn bực hết nhìn đông tới nhìn tây, trong lúc nhất thời có chút ngờ ngác.
Thuận ánh mắt Hàn Tam Thiên nhìn lại, cả người Tê Tê càng ngây ngốc.
Bởi vì ở phương hướng đối diện với Hàn Tam Thiên,
không phải cái gì khác mà chính là Phượng Hoàng sơ thủy, là pho tượng suy nhất ở bên trong mười pho tượng từ đầu tới đuôi đều chưa từng thay đổi.

Nhưng mà nói chuyện với một cái tảng đá làm gì? Chẳng lẽ anh nghĩ âm thanh là từ bên trong hòn đá kia phát ra sao?
"Đừng đùa nữa, nếu Phượng Hoàng có thể động, hai ta đều xong đời rồi." Tê Tê im lặng, lại ít nhiều có chút lo lắng."Nếu thật sự có âm thanh, cái kia hẳn là một trong hai tên Kim Phượng và Bách Minh vẫn không động thủ mới đúng."
Nói xong, Tê Tê nhìn về phía đỉnh đầu.
Hàn Tam Thiên cười cười, lắc đầu: "Không, bọn hắn
động thủ một lần rồi."
"Động thủ một lần rồi?" Tê Tê sững sờ, không rõ ràng cho lắm nhìn qua Hàn Tam Thiên.

Hai tên này từ đầu tới đuôi cũng không xuất hiện, sao có thể đã động thủ một lần rồi? Chẳng lẽ, hắn nhìn lầm rồi sao?
Hàn Tam Thiên vẫn chưa để ý tới Tê Tê một mặt hoang mang, vẫn nhìn chằm chằm vào pho tượng Phượng Hoàng sơ thủy, lạnh nhạt mà nói: "Ta nói đúng không? Phượng Hoàng sơ thủy?"
Tê Tê buồn bực quay đầu nhìn về phía pho tượng, sao có thể chứ?
"Ha ha ha ha."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.