"Hạ Nhiên cô nương, vậy còn quả đào của ta thì sao?" Tê Tê có chút không cam tâm mà hỏi.
Hạ Nhiên cười một tiếng, lễ phép nói: "Quả đào này của người đương nhiên cũng là đào của Đào Chi
Nguyên chúng ta."
"Ta quan tâm là ăn nó rồi thì có thể gia tăng công
lực bao nhiêu năm." Tê Tê nói đến đây, ánh mắt rõ
ràng vẫn còn nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
"Ước chừng mười năm."
"Lón..."
Con mẹ nó, không phải chứ, bên người không có mỹ nữ, đãi ngộ kém nhiều như thế cũng thôi đi, liền ngay cả chuyện ăn đào, khác biệt cũng lớn như thế
sao?
Anh có tận trăm năm.
Tê Tê nghĩ cho dù mình kém cỏi lắm thì đoán chừng cũng có thể có bảy tám chục năm, chênh lệch đúng là có, nhưng hẳn là không nhiều.
Nhưng ai biết con mẹ nó không hỏi không biết, hỏi một chút thì liên giật mình, đây làm gì có chênh lệch không nhiều, rõ ràng chính là một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất được không?
Hàn Tam Thiên nghe vậy, có chút xấu hổ nhìn qua Hạ Nhiên, nói: "Vật quý giá như thế, Hàn Tam Thiên lại lỡ ăn mất, thật sự có lỗi.”
Chẳng trách nha đầu Hạ Vi kia lúc trước đặc biệt phân phó mình đừng nói chuyện quả đào này cho tỷ tỷ của nàng biết, loay hoay nửa ngày không ngờ quả đào này trân quý như thế.
"Nếu là muội muội ta đưa cho ngươi, vậy dĩ nhiên là nàng đãi khách, Hàn thiếu hiệp người làm sao lại có lỗi chứ?" Hạ Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707440/chuong-3297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.