🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Không tốt." Hàn Tam Thiên vội vàng hô to một tiếng, ngẩng đầu nhìn một cái, xuyên thấu qua khe hở loáng thoáng, Hàn Tam Thiên nhìn thấy một cỗ chất lỏng màu xanh biếc đầy trời đang điên cuồng chảy xuống.
Cho dù còn cách chất lỏng màu xanh kia một
khoảng, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn có thể cảm

nhận được luồng chất lỏng này không giống bình thường, hoặc là nói, nó mang tính nguy hiểm trí mạng.
Mà lúc này ác chi Thao Thiết đang ở ngay phía trước anh cắn xé khối thịt kia thì đứng mũi chịu sào.
"Cẩn thận." Nổi giận gầm lên một tiếng, Hàn Tam Thiên đột nhiên vận khởi hỗn độn chi khí, trực tiếp
thu hồi kim thân, hóa thành bản thể nhảy đến phía trước ác chi Thao Thiết, giơ tay lên, kéo một tấm bình phong khổng lồ che chắn lại phía trước.
"Dạt dào."
Chất lỏng màu xanh biếc như đại hồng thủy, ào ạt trút xuống, khi nó va chạm với tấm bình phong của Hàn Tam Thiên, toàn bộ tấm bình phong có thể dùng mắt trần nhìn thấy nó bốc lên từng tia từng tia khói trắng, đồng thời bắt đầu có chút rạn nứt.
Quả nhiên không tầm thường, luồng nước màu xanh này thậm chí ngay cả khi anh dùng hỗn độn chi lực ngưng tụ thành một tấm bình phong mà nó vẫn có thể trực tiếp ăn mòn.
Nếu để cho luồng nước màu xanh này hoàn toàn trút xuống, tính toán tình huống thì có thể chính là tổ chim bị phá không còn trứng lành.
Tình thế nguy cấp, không thể lo lắng suy nghĩ nhiều, Hàn Tam Thiên chỉ có thể tăng cường năng lượng, cố gắng toàn lực ngăn cản tập kích của con đại hồng thủy này, để cho các chi Thao Thiết tranh thủ được nhiều thời gian hơn.
"Đứng vững cho ta." Gầm thét một tiếng, Hàn Tam Thiên không giữ lại chút nào, trực tiếp gia tăng thêm đại năng lượng.
Mắt thấy tấm bình phong đã sắp vỡ vụn, dưới sự kiên trì của Hàn Tam Thiên, hào quang tái hiện, nhưng tiêu hao toàn lực cũng làm cho Hàn Tam
Thiên lúc này mồ hôi rơi như mưa, trên mặt hiển thị rõ sự dữ tợn.
"Kiên trì không được bao lâu nữa thì phải dựa vào người rồi." Hàn Tam Thiên cắn chặt hàm răng, đem tất cả hi vọng hoàn toàn đặt ở trên ác chi Thao Thiết.
Dù sao thì nó cũng là hung thủ, cho dù đối mặt nguy hiểm như thế, nó lại xem như không có
chuyện gì phát sinh, vẫn cứ tham lam cắn xé thử
mà nó cho rằng là thức ăn của nó.
"Thật đúng là chim chết vì tham ăn." Hàn Tam Thiên thở dài bất đắc dĩ, thở ra một hơi, nhưng lúc này ngoại trừ cố gắng chống đỡ tấm bình phong ra thì đã không có bất kỳ biện pháp nào khác.
Một giây, hai giây.
Mười giây.
Cho đến khoảng ba mươi giây sau.
Cho dù mạnh như Hàn Tam Thiên, lúc này khuôn mặt cũng như giấy trắng, mồ hôi chảy dài, hư thoát không thôi.
Mà khi Hàn Tam Thiên trở nên hư thoát, tấm bình phong nay đã có khe hở, lúc này rạn nứt càng nhanh.
"Tiểu tử vô tri, chỉ dựa vào người, cũng có thể ngăn cản sự phẫn nộ của ta sao? Ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu." Âm thanh gầm lên giận dữ, hiển.
nhiên hành động của ác chi Thao Thiết đã triệt để.
chọc giận tên này, khiến hắn không thể nhẫn nại thêm nữa mà muốn giết bọn hắn.
Đây là chuyện tốt, tối thiểu chứng minh tên ngốc này cũng không phải là kim cương không thể phá, hắn cũng có nhược điểm của hắn, mà trước mắt anh lựa chọn tiến công cũng được xem là chính xác nhất.
Ầm ầm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.