🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Bao nhiêu năm rồi, nhân loại ở Trung nguyên ép ma tộc của ta đến một góc cực bắc chi địa này
sống an phận, từ đây đến hết đời không được bước vào địa khu Trung Nguyên nửa bước. Chính vì vậy,
mặc dù nhân tộc xem ra nhỏ bé vô cùng, nhưng lại
chứa đựng năng lượng cực lớn."

"Phân phó xuống, ưu tiên bắt sống, ta cũng muốn nghiên cứu bên trong thân thể nho nhỏ này một chút, đến tột cùng tại sao lại có thể xưng bá thế giới này hơn cả ma tộc của ta." Người đàn ông béo nói xong, nhe răng cười một tiếng.
"Kiếm trận!"
Mà gần như ngay khi người đàn ông béo nói xong, Hàn Tam Thiên đã từ trong đám người bay đi, ngọc kiếm bay lên không trung, hóa thành vạn kiếm, sau đó, kiếm như sao trời lấp lánh âm vang rơi xuống.
Rầm rầm rầm!
Vạn kiếm rơi xuống, giáp sĩ chung quanh Hàn Tam Thiên lập tức đều trúng kiếm, hóa thành khói đen biến mất giữa không trung.
Nhưng cho dù vạn kiếm đã hạ, vẫn có giáp sĩ liên tục không ngừng đánh tới, trong nháy mắt lấp đầy những chỗ trống của các giáo sĩ đã chết kia.
Phóng tầm mắt mà trông, trong lúc nhất thời Hàn Tam Thiên chau mày.
Cho dù đã sử dụng Hiên Viên Kiếm trận mà Lục Nhược Tâm dạy cho anh, nhưng hiệu quả cũng không tốt như trong dự tính.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên lúc này dùng lại trên
không, một bộ dáng nặng nề, người đàn ông béo trên ghế gỗ đỏ lúc này không khỏi cười khẩy, trong
mắt tràn đầy ý trào phúng.
Ở ghế dựa một bên, người báo tin cũng cúi đầu cười khẽ.
Hiển nhiên, lúc này dáng vẻ của Hàn Tam Thiên trong mắt bọn họ là trong dự liệu.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên cũng nín thở ngưng thần, một lát sau, anh đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng: "Không đúng."
Đột nhiên, anh ngoái mắt nhìn lại, nhìn về phía rồi
người đàn ông béo bên kia đang cười lạnh.
Khi nhìn thấy biểu lộ của người đàn ông béo, Hàn Tam Thiên khẳng định phỏng đoán của chính mình.
Không phải Hiên Viên Kiếm trận có hiệu quả yếu kém mà rõ ràng chính là đám giáp sĩ này hoàn toàn không thể nào chém giết hết được.
cứ một tên vừa chết thì tựa hồ liền có thể từ địa phương khác xuất hiện càng nhiều tên hơn.
Nếu như cứ tiếp tục chém giết như thế thì đến khi nào mới có thể lấy được đầu của thủ lĩnh?
"Ma tộc âm binh, chính là sản sinh ra sát khí giết
chóc, giết một tên thì sát khí sẽ tiêu tán, rồi mới ngưng tụ một lần nữa sau đó lại hóa thành một tên khác tiếp tục chiến đấu, cuối cùng chỉ là đang lãng
phí sức lực mà thôi." Người đàn ông béo nhẹ giọng cười lạnh nói.
"Đáng tiếc, vạn quân tiếp cận, đừng nói hắn lẻ loi một mình, cho dù hắn có nhân mã nhiều như chúng ta thì có thể thế nào? Chẳng lẽ có thể giết ra khỏi trùng vây, thẳng đến nơi này của chúng ta sao? Biết rõ không thể làm mà không thể không làm, đây chính là tuyệt vọng lớn nhất của một người." Người
kia nhẹ giọng cười nói.
Không sai, cho dù có nhân mã giống nhau, thế nhưng đối mặt với đám giáp sĩ giết mãi không hết này thì đừng nói xông ra vòng vây, cho dù muốn tiến lên mấy bước cũng khó khăn nặng nề. Cho nên, muốn lấy đầu lâu của thủ lĩnh phía đối phương thì khó như lên trời.
Nhưng vào lúc này, Hàn Tam Thiên bên kia cũng cười rồi.
Địa hỏa.
Huyền Lôi.
Åm.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.