🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong phòng khách còn lại mấy người, cũng gật đầu, tự đi về gian phòng của riêng mình.
Chỉ là mười mấy phút sau, vài người lại rất nhanh
gặp nhau ở phòng khách, mấy người lúng túng nhìn
nhau cười một tiếng, ai cũng giữ im lặng trở lại trên ghế, tựa hồ đang đợi gì đó.

Hàn Tam Thiên ở trong phòng, mặc dù Hàn Tam Thiên nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhưng thần thức toàn thân đã sớm thăm dò toàn bộ vài trăm mét bên ngoài tòa nhà, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, cũng khó có thể trốn khỏi cảm giác của Hàn Tam Thiên.
LL
Dù ngoài miệng nói không lo lắng, nhưng Hàn Tam Thiên hiểu rõ, mây hồng đột nhiên trải rộng, cái gọi là u minh chi vương thức tỉnh, như thế nào lại vừa vặn chỉ là trùng hợp đơn giản như vậy?
Nhất là trong xã hội mạnh được yếu thua, người cóc và người rùa có thể có một chỗ cắm dùi, làm sao sẽ không có người càng mạnh hơn bọn họ gật đầu chống lưng?
Bọn hắn chết rồi, bên kia có động tĩnh, chẳng lẽ
như thế vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
Chỉ là anh không muốn Tô Nghênh Hạ nghĩ ngợi nhiều.
Mà gần như vào lúc này, hàng ngàn hàng vạn giáp sĩ đã xuất phát từ tòa thành cũ, như là hồng thủy nhanh chóng từ từng cái lớn nhỏ đường điên cuồng tuôn về phía tòa nhà trong thành.
Đám người này có hàng ngũ cho dù chỉ nhìn thôi thì
cũng đã tể cả da đầu.
Mà trong đội ngũ trùng trùng điệp điệp này, có một cỗ kiệu màu đỏ bằng gỗ cực kỳ gây chú ý, trang trí không tính là xa hoa, nhưng lại cực kỳ lớn.
Phía trên, người đàn ông béo khoan thai nằm, cả người lảo đảo, tinh thần còn tốt, trên đầu cũng đội một cái vương miện rách rưới...
Mà lúc này, Hàn Tam Thiên cũng đột nhiên mở mắt,
chậm rãi đứng lên...
Khi anh mở cửa phòng ra, đập vào mi mắt là đám người ngồi trên ghế chờ không biết đã bao lâu.
Bọn hắn hẳn là đều đã đợi lâu rồi.
121
Thấy Hàn Tam Thiên đi ra, một đám người cùng nhau đứng lên, đang muốn đi về phía Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên lại khoát tay áo, sau đó lặng lẽ nhìn về phía cửa phòng Tô Nghênh Hạ.
Cửa phòng của Tô Nghênh Hạ đóng kín, bên trong cũng chưa có bất kỳ động tĩnh gì, Hàn Tam Thiên mới thở phào một cái.
"Tam Thiên, chúng ta chờ người đã lâu, muốn
thương lượng nên làm thế nào cho phái, hiện tại trong thành này giống như đã có động thái kỳ lạ."
Tần Sương mấy bước đi tới, nhẹ giọng lo lắng mà nói.
"Bọn hắn tuyệt đối là đến tìm chúng ta." Thanh Long cũng nhẹ gật đầu.
Trên mặt Tô Tử Vũ càng lo lắng: "Sớm biết đã không nên đến nơi đây rồi, ở ngoài thành có lẽ là cửu tử nhất sinh, nhưng ở trong thành này trêu chọc phải U Minh chi vương, lại là thập tử vô sinh."
"Như vậy hiện tại, đến cùng chúng ta phải làm sao đây?" Tô Nhan cũng nói.
Làm sao đây?
Vừa rồi tuy Hàn Tam Thiên nằm ở trên giường nhắm
mắt đang nghỉ ngơi nhưng thần thức đã đi thăm.
dò, vẫn luôn không ngừng suy nghĩ.
Một khi phát sinh chiến loạn, an nguy của đám
người Tô Nghênh Hạ phải làm sao, là vấn đề mà Hàn Tam Thiên vẫn luôn suy nghĩ.
Tiếp tục ngốc trong phòng, hiển nhiên cũng không phải là kế lâu dài, ông chủ ở lầu dưới có thể bởi vì anh đã giết chết người cóc và người rùa cho nên mang căn phòng tốt cho anh ở miễn phí, cũng có thể bởi vì u minh chi vương đến mà trong nháy mắt phản bội anh.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.