🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiểu thư trời sinh tính nhã nhặn, nho nhã lễ độ, đương nhiên, kết giao bằng hữu cũng nên là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, mới nhìn Hàn Tam Thiên này cũng giống như thế, nhưng nào biết được khi tiếp xúc...
Quả thực chính là hổ mà.
Tô Nhan cũng không biết nên giải đáp như thế nào, chỉ có thể dùng nụ cười để đáp lại.

Trái lại, Thanh Long và Tê Tê không biết nơi nào có được sự ăn ý đáng chết, gần như đồng thời hai tay khoanh trước ngực, vô cùng hứng thú nhìn xem trò
hay.
Đương nhiên Tê Tê hiểu rõ bản lĩnh của Hàn Tam
Thiên, cho nên ung dung mà ngồi đó, còn Thanh Long sau một đêm cùng Hàn Tam Thiên giao lưu và học tập, cũng duy trì cảm giác thần bí lớn lao đối với Hàn Tam Thiên, huống hồ, mười hai tử thần áp dụng pháp đảo ngược cũng bị anh phá, cho nên hắn càng hiểu kỳ, Hàn Tam Thiên sẽ dùng loại
phương pháp nào để phá vỡ mai rùa vô cùng cứng
rắn này.
Khi mọi người ở đây đều đang mang tâm sự riêng, Hàn Tam Thiên bên kia đã sớm không ngừng liên tiếp ra mấy trăm quyền như mưa to đổ xuống, đến nỗi cho dù Hàn Tam Thiên đã dùng tay thì bên tai của những người ở trong phòng vẫn còn ầm ầm rung động âm thanh rèn sắt.
"Con mẹ nó tên tiểu tử này là thật là dũng mãnh."
"Dũng mãnh thì dũng mãnh, điệu bộ đánh người này thật sự có thể hù dọa vài người, đoán chừng ở bên trong thế giới nhân tộc, hắn thật sự có thể nhờ vậy mà đứng thẳng chân. Nhưng mà một chiêu này dùng ở ma tộc chúng ta vậy thì đơn giản chính là ngu xuẩn, người của Ma tộc làm gì có hạng người nào ham sống sợ chết bị hù dọa chứ?"
"Huống chi tên ngốc này đánh vào khắp nơi bên
trên mai rùa của người rùa, không chỉ là không
ngừng hù đơn giản như vậy, đây rõ ràng chính là
thiếu thốn trí thông minh."
"Mất mặt xấu hổ."
Một đám người của Ma tộc nhẹ giọng chậm rãi mà nói, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười khinh thường, hiển nhiên, hành vi của Hàn Tam Thiên đối với bọn hắn mà nói không hề liên quan gì đến chuyện dũng mãnh, trái lại là ngu ngốc đến cực điểm.
Cũng chính vào lúc này, nắm đấm trong tay Hàn Tam Thiên bỗng nhiên ngừng lại, đám người vội vàng nhìn lại...
Mai rùa vẫn y nguyên là cái mai rùa, cứ như vậy đứng ở đó, đừng nói có hư hao gì, ngay cả bộ dáng của nó cũng không thay đổi chút nào.
Nhưng mà lúc này cánh tay của Hàn Tam Thiên dĩ nhiên đã đỏ bừng một mảnh, thậm chí bởi vì liên tục dùng sức ra quyền xé gió mà xương cốt phía trên khớp nối đã trở nên có chút sưng, ẩn ẩn trên làn da bị xé rách có máu tươi thẩm thấu ra ngoài.
"Ha ha ha ha."
Tất cả quái vật sững sờ, lập tức ồ lên cười to, liền ngay cả bọn người ở sau lưng Hàn Tam Thiên, chưởng quỹ trông như đống thịt băm kia cũng không nhịn được cười lên ha hả.
Tô Tử Vũ lộ vẻ khó xử, đây quả thật là không trách người khác chế giễu, bởi vì loại hành vi này, bây giờ từ kết quả nhìn lại, đã ngốc lại càng thêm ngốc.
Lấy máu thịt của mình đi đánh mai rùa giống như sắt thép của người khác, đây không phải đầu óc có bệnh thì là cái gì chứ?
"Đánh đi, làm sao không đánh nữa?"




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.