🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, nhìn Tê Tê: "Tận lực khiêm tốn làm việc."
Dứt lời, đi theo sau lưng Tô Tử Vũ, một đám người bắt đầu đi vào thành.

Tê Tê buồn bực chỉ chỉ mình, con mẹ nó, cái quỷ gì?
Trong đội ngũ có không ít người, vì sao lại chỉ nhắm vào một mình hắn mà nói chứ?
Nhưng ngay khi Tê Tê buồn bực hất đầu một cái, sau khi đuổi kịp bọn người Tô Tử Vũ, trước đó bạn hắn có dừng lại ở hai bên đường phố, bên trong tường thành đổ nát có vài thân ảnh, từng người bọn hắn đều uy vũ hùng tráng, cao chừng hai mét, tướng mạo hung hãn, hai đầu lông mày đều là sát khí.
Mấy người nhìn nhau một cái cười tà, gật gật đầu, lại biến mất ngay tại chỗ.
Mà lúc này một đoàn người Tô Tử Vũ và Hàn Tam Thiên đã đứng ở một nơi tương đối gần trung tâm, chậm rãi ngừng lại trước một ngôi nhà ba tầng cao chừng trăm mét.
Nhìn bề ngoài, đây có lẽ đã là kiến trúc phồn hoa nhất, rộng rãi nhất trong suốt con đường đi.
Nhưng mà cho dù vậy, kiến trúc này cũng đã có nửa bên sụp đổ, chỗ treo bảng hiệu trên cửa, cũng theo gió ve vậy mà lảo đảo, tựa hồ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
So sánh với tiếng gió gào thét trong không gian tĩnh mịch ở bên ngoài, phóng tầm mắt vào trong phòng, mặc dù trong phòng tàn tạ, nhưng lúc này lại có không ít người ở trong đó, một đoàn người Tô Tử Vũ đi vào trong, đám người này dừng lại động tác trong tay, khuôn mặt lạnh lùng hoặc cười lạnh, lắng lặng nhìn bọn hắn chằm chằm.
Trong phòng có ba bốn mươi bàn, cái bàn nhìn như phế phẩm, ngồi trước bàn hoặc ngồi xổm hoặc nằm cũng đều tính là các bàn đã có người, nhưng nhìn tướng mạo và thân hình của đám người này, nếu như Hàn Tam Thiện chỉ dùng một từ hình thù kỳ
quái để hình dung bọn hắn thì hoàn toàn là ca ngợi.
Bởi vậy lúc này vô luận là Tô Nhan, Lục Châu, Tô Nghênh Hạ hay là Tần sương, trên mặt vài người nữ tử đều là vẻ hoảng sợ.
Đám người này có dáng người cực kỳ to lớn, có một người bụng to hình thù con cóc, hoặc có cái cổ dài vô cùng như hươu cao cổ, hoặc là một tên lỗ mãng thân đen nhánh mình ếch, tóm lại, muôn hình muôn vẻ, quái dị vô cùng.
Cũng may trước khi vào thành, Tô Tử Vũ cũng đã cho bốn cô gái cải trang, mặc đồ nam nhân, trên mặt cũng cố gắng dùng mạng để che mặt lại.
Bởi vậy, mặc dù hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người trong phòng, nhưng mà vẫn không tạo thành gợn sóng bao lớn.
Tô Tử Vũ mang theo mọi người đi tới chỗ ngồi dành
cho khách ở trong phòng, một quái vật trông như con cóc ngồi ở chỗ đó như một bãi thịt nát.
"Muốn bảy gian phòng thượng hạng." Nói xong, Tô Tử Vũ trực tiếp ném ra một đống tử tinh.
Quái vật kia ngay cả cổ cũng không có, nhẹ nhàng cười một tiếng, ra hiệu chờ một chút.
Mấy người chờ đợi một lúc, một tên say rượu từ bên cạnh mấy người đi ngang qua, lung la lung lay và phải Tô Nghênh Hạ một cái.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.