🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tô Nghênh Hạ kinh ngạc lui lại một bước, nếu như nói trước kia Tần Sương muốn. nàng thay đổi suy nghĩ ban đầu, như vậy hiện tại cũng đồng nghĩa với việc mọi thứ đều trực tiếp sụp đổ rồi.
Trong lúc nhất thời, nàng tìm không thấy bất kỳ lý do nào để kiên trì, thậm chí cũng ngay cả một cái cớ cũng không có.

"Cho dù là loại người như Phương Khôn, nhưng khi có dính líu đến người, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết, có lẽ, Lục Nhược Tâm nói rất đúng, người thật sự là ngôi sao tai họa."
T
"Người trong chúng sinh nghịch thiên cải mệnh có rất nhiều, nhưng người chân chính. thành công trong dòng chảy lịch sử lại có mấy người? Mà Tô Nghênh Hạ ngươi lại không có thực lực cải mệnh, cần gì phải gánh lấy phần áp lực này, đặt ở trên người của Hàn Tam Thiên?"
Nói đến đây, Tần Sương thở dài: "Đường đến biên giới của hoang mạc chi giới vẫn còn lộ trình một ngày, người suy nghĩ thật kỹ cho rõ ràng đi."
"Sau khi xem thư xong thì đốt đi, ta trở về chiếu cố Tam Thiên."
Tô Nghênh Hạ vô lực rủ hai tay xuống, sau đó cả người chán chường đặt mông ngồi ở trên giường.
Trong lúc nhất thời, những lời nói của Lục Nhược Tâm và Tần Sương không ngừng vang lên trong lòng Tô Nghênh Hạ, nàng có thể vì tình yêu mà không quan tâm đến những chuyện khác, không có bất kỳ cái gì có thể uy hiếp được nàng.
Nhưng nếu như phần phần tình yêu này chỉ dùng danh nghĩ tình yêu trói buộc thì sao? Đây không phải là cố chấp hay sao? Không phải là không biết xấu hay sao?
"Mẫu thân đừng khóc, mẫu thân, dì Tân. sương nói người là ngôi sao tai họa, căn bản chính là ăn nói bậy bạ, Niệm nhi nói với cha, dì Tân Sương xấu lắm"
Trong mắt Tô Nghênh Hạ mang theo nước mắt, bên trong nước mắt mang theo nụ cười, thân mật sờ sờ đầu Hàn Niệm, nhìn qua nha đầu này, trong lúc nhất thời càng có nhiều cảm xúc chồng chất lên nhau.
Có lẽ, không còn mẫu thân thân sinh nữa thì nàng sẽ rất thống khổ, nhưng Tô Nghênh. Hạ nàng sẽ không trúng độc nữa, cũng không cần bị người ta cầm tù, càng không cần chịu đựng khó khăn trắc trở như vậy
nữa.
Dựa theo Lục Nhược Tâm nói, Hàn Tam Thiên chính là con rể duy nhất của nhà họ Lục, như vậy đương nhiên Hàn Niệm hẳn là hòn ngọc quý trên tay của núi Lam Sơn.
Nhà họ Lục có lẽ không đồng ý, nhưng Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ cho nàng đãi ngộ này.
Đến lúc đó, Hàn Niệm và Hàn Tam Thiên sẽ nở mày nở mặt cỡ nào chứ?
Đứng bên trên vạn người, nắm thiên hạ
trong tay.
Mà tình huống trước mắt thì lo lắng hãi hùng, tùy thời có thể đứng tại bờ vực sinh
tử.
So sánh cả hai, phân định rõ ràng, có lẽ, Lục Nhược Tâm nói rất đúng, thậm chí ngay cả Tân Sương sư tỷ luôn luôn quan tâm nàng mà bây giờ cũng đã nghiêng về hướng bên kia.
Có lẽ, nàng phải cẩn thận suy nghĩ đến vấn đề này rồi.
Nàng chỉ cảm thấy cả người khô nóng vô cùng, nhìn qua Hàn Tam Thiên nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời trong ánh mắt băng lãnh của nàng đột nhiên xuất hiện dục vọng khát máu xen lẫn.
Mà Hàn Tam Thiên nằm trên giường, sắc mặt hơi lạnh, nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn lâm vào bên trong trạng thái hôn mê, nhưng gần như giống với Tần sương chính là lúc này trên thân thể Hàn Tam Thiên cũng có một tầng ánh sáng đỏ nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Hai luồng ánh sáng đỏ như tương hỗ tương ứng lẫn nhau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.