🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mười hai tử thần cũng không đối phó được Hàn Tam Thiên, vậy thì ở trong hoang mạc chi giới này còn ai có bản lĩnh làm chuyện này chứ?
Chỉ sợ là không còn.
Lưu Đào như thế, Phương Biểu cũng như vậy. So sánh với Lưu Đào, hắn càng hối hận, bởi vì hắn so với nhà họ Lưu nhiều thêm một tội, chính là tội sát hại Sài lão tiên sinh.

Quên đi tất cả, đi đến một con đường không có lối về, vừa vặn gặp gỡ một kẻ thù sừng sững giống như núi ở trước mặt mình, nào có phần thắng gì?
Cuối cùng là may mắn hay là không may đây?
Phương Biểu dở khóc dở cười.
"Phải làm sao mới ổn đây?"
"Đối đầu với một người như hắn, cái này... Đây không phải muốn chết sao?"
"Thừa dịp hắn còn chưa phát hiện là chúng ta ra tay, ta đề nghị, chúng ta rút lui đi."
"Nói không sai, nếu như Hàn Tam Thiên quay lại báo thù, đối với chúng ta mà nói không khác gì tai hoạ ngập đầu."
Phương Biểu và Lưu Đào lộ vẻ khó xử, một bên, bọn hắn dẫn đầu vài người trưởng lão hoặc là người trong gia tộc, nhao nhao đề
nghị, càng thêm khiếp đảm.
Dù sao, chiến đấu ở Hoang Mạc Chi Thành cộng thêm bây giờ ngay cả mười hai tử thần hoang mạc cũng đều hỏng bét ngoài ý muốn, đã khiến cho hình tượng Hàn Tam Thiên ở trong lòng của bọn hắn triệt để không gì khác với tử thần.
Ai lại sợ mệnh của mình dài mà muốn đối nghịch với tử thần cơ chứ?
Mỹ nhân ở trung tâm kia nhất tiếu khuynh thành, trừ Lục Nhược Tâm có vẻ tuyệt sắc này ra thì còn có thể là ai?
"Nếu như đám phế vật và rác rưởi các ngươi cũng có thể đối phó hắn, thì hắn sao lại có thể được gọi là Hàn Tam Thiên?"
+
Nghe nói như thế, đám người cảm thấy bị vũ nhục, đồng thời nghi ngờ vạn phần, nếu đã như thế, vậy tại sao còn phải gây sự với Hàn Tam Thiên? Một đám người trông mong nhìn qua Lục Nhược Tâm, chờ đợi đáp án của nàng...
"Đánh rắn đánh bay tấc, chỉ có như thế, lại là rắn độc khó đối phó thì mới có thể khiến nó không hề có lực hoàn thủ." Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng: "Bản tiểu thư chưa hề cho rằng đám phế vật các người có tư cách và năng lực đối phó Hàn Tam Thiên."
Một đám người ai cũng không dám lên tiếng, cho dù trong lòng nghi hoặc vạn phần, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời áp chế.
"Hàn Tam Thiên người này, lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của các ngươi, thậm chí ngay cả ta cũng hoàn toàn không
biết cực hạn của hắn đến tột cùng ở nơi nào." Nói đến điểm này, trong ánh mắt Lục Nhược Tâm toát lên vẻ xuân ý, đây cũng là điều duy nhất ở người nam nhân khiến nàng cả đời này từng rung động.
Không có người thứ hai, sau này cũng sẽ không có.
Chỉ là, từ xưa đến nay long phượng mới có thể xứng đôi, Hàn Tam Thiên là phi long, đương nhiên phải phối với kim phượng là nàng, khi nào có thể đến phiên một con quạ như Tô Nghênh Hạ có thể chứ?
Nhớ đến đây, ánh mắt lúc đầu mang theo
xuân ý của Lục Nhược Tâm bỗng nhiên sinh ra mấy phần ác độc, nàng muốn đám người trong hoang mạc chi giới này không ngừng đi quấy nhiễu Hàn Tam Thiên, chính là muốn không ngừng nói cho Tô Nghênh Hạ biết, loại nữ nhân như nàng đi theo Hàn Tam Thiên, không chỉ không cách nào mang đến chỗ tốt gì cho Hàn Tam Thiên, mà chỉ mang đến cho Hàn Tam Thiên tai nạn vô tận.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.