🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Con mẹ nó, người tên phế vật này xem thường ta?" Lão hổ cả giận nói.
"Không phải xem thường, mà là rõ ràng người chỉ là rác rưởi mà thôi." Nói xong, Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn mười một người khác ở đây: "Thật xin lỗi, ta không nói riêng gì hắn, còn có mười một người các ngươi nữa.”

"Cái gì?"
"Con mẹ nó ngươi."
Bị một con cừu non trong mắt bọn họ vũ nhục như thế, mười hai tử thần gần như đồng thời giận dữ. Cho dù là Thanh Long, lúc này cũng lên cơn giận dữ, hoành hành trong hoang mạc bao nhiêu năm, từ trước đến nay chỉ có bọn hắn mở miệng đả thương người, khi nào có người cả gan không khách khí với bọn hắn chứ, lúc này mười hai người liền vọt tới Hàn Tam Thiên.
"Đám bỏ đi, đừng tưởng rằng từng người gọi người khác là rác rưởi thì chính mình không phải là rác rưởi, dùng sức một chút, nếu đánh không đau ta, ta giúp các ngươi
tuyên truyền khắp nơi trong hoang mạc chi giới." Đối mặt với sự tấn công mãnh liệt của mười hai người, Hàn Tam Thiên không tránh không né, thậm chí còn mỉm cười.
Giận rồi, giận rồi, triệt để giận rồi.
Mười hai người gần như tập hợp sức mạnh đột nhiên đánh tới Hàn Tam Thiên, mười hai đạo hào quang hình thành một cột sáng vô cùng to lớn đánh thẳng vào Hàn Tam Thiên.
"Ầm."
Trên thân thể Hàn Tam Thiên lập tức nổ
tung, ánh lửa ngút trời mà lên.
Nhưng gần như còn không đợi mười hai người thở một ngụm, chỉ nghe lúc này bên trong lại truyền đến âm thanh khinh thường của Hàn Tam Thiên: "Đây là đạo công kích thứ nhất, đám bỏ đi, các ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?"
"Còn gọi cái gì mà mười hai tử thần? Về nhà cho heo ăn đi thôi."
"Cái gì?" Nghe xong lời này, nghe xong lời công kích này, Hàn Tam Thiên thế mà còn có thể như thế, mười hai người vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ, lập tức công kích đạo thứ
"Ầm."
Lại là một trận sáng mạnh bùng lên mà đi, so sánh với lần thứ nhất, nếu như nói lần trước là bởi vì khinh địch, hoặc là khinh thường mà chưa sử dụng hết toàn lực, như vậy lần này mười hai người gần như đều không nương tay một chút nào.
Theo trận sáng mạnh đánh tới, hết thảy xung quanh đều bị cưỡng chế hóa thành bột mịn, liền ngay cả một tầng gỗ bên trên boong thuyền cũng ẩn ẩn bắt đầu muốn nổ tung.
Ở phạm vi trong đám người áo đen kia, lúc
này từng người kinh ngạc vô cùng, đồng thời không khỏi bị gió mạnh cưỡng chế miễn cưỡng híp mắt lại.
Chỗ của Hàn Tam Thiên nổ tung thêm lần nữa.
Lần này, thậm chí ngay cả lầu các trên đỉnh đầu Hàn Tam Thiên cũng bởi vì nổ tung to lớn mà gạch ngói trực tiếp bắt đầu rơi rụng, lung lay muốn ngã.
Mười hai người nhìn nhau một cái, trong
mắt vừa bị lửa giận kích thích lúc này mới hơi thông thuận một chút.
Nhưng vừa mới thông thuận, còn chưa kịp thở một ngụm, trong ngọn lửa, âm thanh Hàn Tam Thiên lại vang lên.
"Chiêu thứ hai rồi, đám phế vật, các ngươi hình như mới thật sự là phế vật, chẳng trách cứ luôn miệng nói phế vật, ta hiểu rõ rồi, khi một người tự ti thì bọn hắn thường thường sẽ dùng nguyên nhân khiến bản thân tự ti ra mắng người khác."
"Các người đang tự nói chính mình sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.