🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vẫn là Phong Cẩu và Dạ Kê đứng trước mặt
mình, mà mười người Thanh Long thì phân lập đứng ở phía sau một chút.
Đây quả thực là hoang đường.

Hết thảy những chuyện này như là quay ngược thời gian, gần như hoàn toàn tương
tự như trước khi anh phát động một quyền đó, chuyện này sao có thể không khiến Hàn Tam Thiên cảm giác là anh đang nằm mơ chứ?
Giống như hết thảy là bản thân anh bị ép vào giấc mộng, rồi mới trong giấc mộng cảm giác anh đã phát ra một đòn công kích.
Lắc lắc đầu, Hàn Tam Thiên muốn khiến bản thân mình thanh tỉnh một chút.
Nụ cười khinh thường của Phong Cẩu và Dạ Kê vẫn treo ở trên mặt, bày ra trước mặt Hàn Tam Thiên.
"Phế vật, rác rưởi, không phải người muốn đánh chúng ta sao? Đến đây đi."
"Lão tử đứng đến chân cũng tê dại rồi, con mẹ nó người có thể nhanh một chút hay không?"
"Thật đúng là một tên phế vật, đánh người mà người cũng lề mề như một lão nương vậy."
Phong Cẩu và Dạ Kê trào phúng đến cực điểm, trong lời nói cũng tràn ngập khiêu khích và khinh thường.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, lại ngưng tụ sức mạnh trên tay một lần nữa, nhắm ngay Phong Cẩu và Dạ Kê đánh một quyển sang.
Vẫn là nổ tung nổi lên, vẫn là kim quang phóng ra bốn phía, vẫn là vạn vật xung quanh bay ra hoặc bị hủy hết, lực lượng hủy diệt thiên địa lại phóng thích và lan tràn trên. khắp thuyền hoa.
Lại là một trận bùng lên hiện lên trước mắt, chờ khi anh mở mắt ra thì hết thảy tình cảnh vừa rồi gần như không có gì khác nhau.
Cái bàn vẫn ở nguyên chỗ cũ, người áo đen chung quanh vẫn nhìn chằm chằm, liền ngay cả Phong Cẩu và Dạ Kê cũng nhàm chán đứng ở đó, gần như dùng đến lỗ mũi mà nhìn Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không khỏi cau mày, liền lùi mấy bước, trong lúc nhất thời cả người lâm vào bên trong mê mang to lớn.
Lại... Lại là ảo giác sao? Hay là anh đang nằm mơ?
Nhưng nhìn vào tay mình, là cảm giác của dư vị vừa rồi, tựa hồ hết thảy mọi thứ đều đã xảy ra vô cùng chân thật.
"Cái này. . ."
Mấy người Thanh Long thấy trạng thái của Hàn Tam Thiên lúc này, không khỏi nhìn nhau một cái, mở miệng vui cười.
"Không đúng." Bỗng nhiên, Hàn Tam Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mười hai tử thần.
Đây không phải ảo giác, cũng không phải nằm mơ, mà là chuyện chân thật phát sinh, có lẽ con người hoặc ký ức có thể lừa gạt mình, nhưng có một loại đồ vật lại vĩnh viễn sẽ không.
Đó là sự thật.
Hàn Tam Thiên có thể cảm giác hai quyền đánh ra làm tiêu hao năng lượng của anh, cũng có thể cảm giác được bởi vì dùng sức mà có chút thở hồng hộc.
Cái gì cũng sẽ gạt người, nhưng những thứ này sẽ không.
"Nhưng vấn đề là nếu như đây thật sự là chuyện đã xảy ra, như vậy hết thảy chung quanh là chuyện thế nào chứ?"
Nghĩ tới chỗ này, hai mắt Hàn Tam Thiên lộ
ra kinh hãi, khó có thể tin nhìn về phía bọn người Thanh Long...
Cái này. ..
Đến tột cùng là chuyện như thế nào?
+
Nhìn qua bộ dáng Hàn Tam Thiên kinh hãi lại không biết vì sao, mấy người Thanh Long nhịn không được nhìn nhau cười khẽ, đối với loại tình huống này, địch nhân phản ứng như vậy, mười hai tử thần hoang mạc sớm. đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi, đương nhiên đã quen thuộc.
Thậm chí, nhiều khi bọn hắn khiến cho đối thủ kinh động như gặp thần tiên, giống như một kẻ ngu đang làm trò tiêu khiển cho một bọn người vây xem.
Nhưng đột nhiên, Hàn Tam Thiên sững sờ, khóa chặt ánh mắt vào phù văn kỳ quái trên người đám người này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.