🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tô Nhan và Tần sương nhìn nhau cười một tiếng, Tân Sương lắc đầu, nhìn Tô Nghênh Hạ, cười nói: "Nhưng mà Nghênh Hạ, đối

với chúng ta mà nói, những đồ ăn này thật sự so ra kém sơn trận hải vị, cũng không phải do đầu bếp nổi danh nấu, tài nấu ăn của Tam Thiên mọi người rõ như ban ngày."
"Bất kỳ một ai, không phải nghề nghiệp của mình nhưng lại nấu rất ngon, còn hơn cả người chuyên nghiệp, chỉ có hai loại khả năng, hoặc là, hắn rất thích ăn, hoặc là, hắn muốn cho người mình yêu được ăn ngon."
Tô Nhan nghe vậy nhẹ gật đầu: "Tần Sương tỷ tỷ nói như vậy, Tô Nhan rất đồng ý."
Tô Nghênh Hạ nghe nói như thế, không khỏi lặng lẽ nhìn về phía Hàn Tam Thiên, những gì mà Tần Sương nói, Tô Nghênh Hạ làm sao không đồng ý?
Nhớ tới chuyện này, trong lòng Tô Nghênh Hạ ngọt ngào.
"Nhưng quan trọng nhất chính là, một người có ý theo đuổi chuyện nấu ăn ngon, lại ăn. như hổ đói những món ăn có khuyết điểm thế này, nếu ta nhớ không lầm, có người cho dù ở trước mặt đều là sơn trận hải vị thì cũng không động đũa nữa." Tần Sương nói xong, cũng nhàn nhạt nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Tô Nhan cũng cười một tiếng: "Nhà họ Phương chiêu đãi yến tiệc, có người cũng bảo trì phong cách của Băng Thần, nhã nhặn cực kì, bây giờ so sánh, xem ra Tô Nhan là nhìn sai rồi."
Vừa mới nói xong, mọi người đều cười một tiếng, nhưng Tô Nghênh Hạ lại là người cười vui vẻ nhất.
Rất rõ ràng, mặc dù Tần Sương và Tô Nhan đều đang phê bình đồ ăn nàng nấu không tốt, nhưng trên thực tế lại ám chỉ Hàn Tam Thiên yêu nàng bao nhiêu.
"Tam Thiên, cho anh." Nhớ tới những chuyện này, Tô Nghênh Hạ chậm rãi ngẩng đầu, đem khăn tay của mình đưa cho Hàn Tam Thiên, để anh lau miệng.
Tiếp nhận khăn tay, nhìn qua ánh mắt ôn nhu của Tô Nghênh Hạ nhìn về phía mình, Hàn Tam Thiên ngốc ngốc cười một tiếng.
"Tam Thiên, có phải..."
Tô Nghênh Hạ đang muốn mở miệng, nhưng gần như vào lúc này, toàn bộ thuyền hoa đột nhiên điên cuồng lắc một cái, còn chưa chờ đám người phản ứng tới.
Rầm rầm rầm.
Lấy thuyền hoa làm trung tâm, xung quanh nổ liên hoàn, trong lúc nhất thời là ánh lửa ngút trời, cát bay đầy trời.
"Chuyện gì đây?" Hàn Tam Thiên còn chưa dùng khăn tay, lúc này liền đột nhiên đúng lên, trực tiếp từ lầu các nhìn ra phía trên boong thuyền bên ngoài.
Tần sương cũng rút trường kiếm ra, ánh mắt nhìn Tê Tê ám chỉ, trực tiếp một trước một sau, gắt gao bảo vệ Tổ Nghênh Hạ và Hàn Niệm.
Mà gần như cùng một thời gian, bốn phía thuyền hoa liên hoàn nổ tung bên trong
khói lửa, mấy trăm cái bóng đen đột nhiên xuất hiện, trực tiếp nhảy vào bên trong thuyền hoa.
Phía trước trực tiếp hướng về phía Hàn Tam Thiên, vây xung quanh anh, phía sau xách đạo hướng về phía mấy cô gái đi qua.
Tần Sương và Tê Tê đi đầu, trực tiếp nghênh đón, Tô Nhan và Lục Châu thì mang theo Tô Nghênh Hạ tranh thủ thời gian đi đến cửa vào 1 tàu. Tô Nghênh Hạ vừa đi vừa nhìn lại Hàn Tam Thiên, lại vào lúc này, vô ý nhìn thấy ký hiệu trên y phục của người những hắc y nhân kia, trong lúc nhất thời đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.