🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mười mấy người áo đen trong nháy mắt kéo kiếm đứng dậy, hướng thẳng về phía Hàn Tam Thiên mà đi, con quái trùng ngàn chân kia cũng đi theo sau.
"Giết."

Mấy người đánh tới.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, thời điểm muốn lên đường, nhìn người áo đen ở phía trước đã vây quanh mình, sau đó, quái trùng ngàn chân cũng nhanh chóng nhảy vọt lên
trời, bay thẳng từ trên trời xuống.
Gần như trong ngoài và bên trên khắp ba mặt, trùng điệp vây quanh Hàn Tam Thiên.
Đột nhiên, ngay khi Hàn Tam Thiên chuẩn bị chống cự, chỉ nghe vậy tên âm trầm kia lập tức tức giận hô tô.
Mười mấy người áo đen, tính cả từ quái trùng ngàn chân bên trên lao xuống, đột nhiên như là quả bom nổ tung, xâu chuỗi lẫn nhau, phát ra nổ tung càng lớn hơn.
Toàn bộ hoang mạc cũng không khỏi vì đó mà run lắc một cái.
Ngọn lửa to lớn từ vụ nổ tung một đường bay thẳng lên trời, quả thực chiếu rọi đêm tôi không trắng giống như ban ngày.
Thuyền hoa ở phía trước cũng đã đi đến rất xa, cũng bởi vì dư âm xung kích của vụ nổ mạnh khiến thân thuyền nhoáng một cái, nhưng điều làm cho người ở bên trong thuyền cảm thấy bất an là ở phương xa lúc này đột nhiên xuất hiện ngọn lửa phóng lên tận trời.
"Tam Thiên."
Nhìn thấy ngọn lửa này, Tô Nghênh Hạ cũng không nhịn được nữa rồi, điên cuồng một đường từ khoang thuyền tầng hai chạy đến phía trên boong thuyền, khi trông thấy nơi xa dâng lên ánh lửa trùng thiên, cả người Tô Nghênh Hạ gần như là lửa công tâm.
Nàng biết, chỗ kia chính là nơi mà Hàn Tam Thiên xuống thuyền, bây giờ, nơi đó ánh lửa ngút trời, cũng mang ý nghĩa lúc này Hàn Tam Thiên gặp phải nguy hiểm.
Nàng tin tưởng vào bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, nhưng phương xa xảy ra nổ tung
động trời như thế, sự tin tưởng của nàng gần như biến thành hư ảo.
Tần Sương vội vàng níu Tô Nghênh Hạ lại, nhưng lúc này nàng lại chưa mở miệng khuyên, bởi vì ngay cả nàng cũng rõ ràng, Hàn Tam Thiên có phải gặp nguy hiểm rồi hay không?
Tô Nhan theo sát phía sau, mang theo Lục Châu gần như đang nổ tung chạy tới, vừa tới tầng hai nhìn thấy Tô Nghênh Hạ từ trong phòng xông ra, phân phó Lục Châu chiếu cố tốt cho Hàn Niệm xong, nàng cũng tiếp theo đó vọt lên.
Một giây sau, Tô Nhan quay người chạy về phía tầng dưới chót nhất, loại thời điểm này, điều duy nhất nàng có thể làm chính là để thuyền hoa chạy thật nhanh.
"Tam Thiên."
Mà ở phía trên boong tàu, Tân Sương dìu Tô Nghênh Hạ, chán chường nhìn qua ánh lửa ngút trời ở xa xa, không khỏi rơi nước mắt...
Mà bên trong ngọn lửa...
Nơi nổ tung sinh ra lực xung kích to lớn và bùng lên một ngọn lửa khổng lồ, không chỉ trực tiếp nuốt hết cả người Hàn Tam Thiên, thậm chí ngay cả phạm vi mấy chục mét xung quanh Hàn Tam Thiên đều hoàn toàn bị thôn phệ.
Bên trong ngọn lửa che trời, phía dưới ánh lửa chập chờn, lúc này tên âm hiểm kia đứng đối mặt với liệt hỏa hừng hực, điên cuồng nhe răng cười.
"Ha ha, ha ha ha ha."
"Họ Hàn, gặp phải lão phu, người thật sự cho rằng người vẫn rất ghê gớm sao?"
"Gừng càng già càng cay."
"Đốt đi, cháy vô tận lên đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.