Tần Sương sớm đã từ lầu các đi đến bên trong gian phòng của Tô Nghênh Hạ, bởi vì đột nhiên xuất hiện run rẩy dữ dội, Tô Nghênh Hạ rõ ràng bị kinh sợ, ôm Hàn Niệm thật chặt, đang muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tấn Sương, Tô Nghênh Hạ gấp gáp hỏi: "Sư tỷ, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Tần sương tay cầm trường kiếm, lắc đầu: "Ta cũng không rõ ràng."
Sắc mặt Tô Nghênh Hạ lo lắng, thấy phía
sau Tần Sương đã không có người khác, nghĩ một lát, vẫn mở miệng: "Tam Thiên đâu?"
Cho dù sau khi lên thuyền, Lục Châu đã nói với nàng rằng chiếc thuyền này là của Hàn Tam Thiên, nhưng nội tâm Tô Nghênh Hạ lại chưa có bất kỳ mâu thuẫn nào, nàng không phải không yêu Hàn Tam Thiên, chỉ là...
"Ta cũng không biết, nhưng..." Tần Sương nói đến đây, sắc mặt hơi có chút sững sờ.
Nghe nói như thế, sắc mặt Tô Nghênh Hạ nhất thời trắng như tờ giấy, trong mắt nhìn về phía Tần Sương thậm chí đều là nước
mắt.
"Chúng ta đang uống trà, thuyền đột nhiên lay động kịch liệt, rồi Tam Thiên hắn... hắn bị văng ra khỏi thuyền hoa."
"Cái gì?" Tô Nghênh Hạ nghe được tin tức này, cả người lập tức muốn điên lên, liền muốn chạy tới khoang thuyền bên ngoài.
Tần Sương một phát bắt được cánh tay Tô Nghênh Hạ, sau đó, nhìn nàng lắc đầu: "Tình huống cấp bách, Tam Thiên ở phía trên ứng phó, ta xuống đây bảo hộ ngươi."
Tần sương cười một tiếng, nhìn qua Tô Nghênh Hạ: "Đã khẩn trương lo cho Tam Thiên như vậy, người cần gì phải cùng
hắn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap/707238/chuong-3095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.