🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mà lúc này ánh nến trong phòng lóe lên, Tô Nghênh Hạ nhìn xem hai người uống rượu trò chuyện vui vẻ, nhưng trên thực tế thì Hàn Tam Thiên và Tô Nhan sau khi uống rượu vào thì anh bắt đầu kể câu chuyện trong quá khứ của anh và Tô Nghênh Hạ.
Cho dù cách xa nhau hai chân trời, hoặc là gần trong gang tấc, vô luận như thế nào, giữa hai người đều có một loại ăn ý thuộc về VỢ chồng.

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên trong mắt ta, Tô Nghênh Hạ là người duy nhất lại không thể thay thế, cho dù cô độc sống suốt quãng đời còn lại, nếu không phải Tô Nghênh Hạ thì ta không cưới."
Tô Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, là lạ nhìn qua Hàn Tam Thiên, đột nhiên nói: "Ngươi nói, nếu ta sớm quen biết các ngươi
tinh cầu xanh thẳm thì thật là tốt biết mấy?"
"Hết thảy đều là định mệnh." Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu.
"Nhưng nếu chúng ta tùy tiện rời khỏi Hoang Mạc Chi Thành như thế, người có nghĩ qua cảm nhận của Phương Biểu không?" Tô Nhan nói khẽ.
Điểm này, Hàn Tam Thiên nghĩ tới, hắn gần. như đã trả giá hết thảy, thậm chí chính tay đâm chết con của mình, mục đích dĩ nhiên là vì muốn ổn định anh, nhưng nếu như anh lại một đi không trở lại, Phương Biểu thẹn quá hoá giận, cũng là trạng thái bình thường.
"Ta nghĩ, chuyện này hẳn có những người
khác đến làm rồi." Hàn Tam Thiên cười cười.
Tô Nhan không hiểu, là lạ nhìn qua Hàn Tam
Thiên.
Trái lại Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Ngày mai người sẽ biết."
D>
Cái này rất dễ giải thích, Tô Nghênh Hạ có thể tới đây, đương nhiên có một người không thể tránh khỏi liên quan, đó chính là Lục Nhược Tâm.
Nữ nhân này đem Tô Nghênh Hạ để ở chỗ này, lại biết anh cần phải đi qua nơi đây,
giữa hai bên chắc chắn sẽ bộc phát mâu thuẫn, nhưng cho tới bây giờ, nàng cũng không xuất thủ, hiển nhiên cũng không phải là phong cách làm việc của nàng.
Cho nên, nàng tất nhiên đã có tính toán, cho dù Hàn Tam Thiên không biết cụ thể, nhưng chuyện của nhà họ Phương thì Lục Nhược Tâm tất nhiên sẽ can thiệp, chẳng lẽ nàng lại làm không công sao?
Hiển nhiên sẽ không.
Chỉ cần sẽ không, thời điểm ly biệt ngày mai tất có mánh khóe.
"Ta say rồi, đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai trời vừa sáng, chúng ta xuất phát." Vừa mới nói xong, thân thể mềm mại của Tô Nhan lao đảo, đổ xuống trên giường của Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, lạnh nhạt nhìn qua dáng người trên giường có chút tửu sắc, khí chất xuất chúng lại hoàn mỹ, một xúc động thuộc về nguyên thủy nhất không ngừng lăn lộn đầy nhiệt huyết bên trong.
Bỗng nhiên, Hàn Tam Thiên cười một tiếng, trong tay trực tiếp khẽ động, vài cái ghế trong phòng liên trong nháy mắt tổ hợp lại cùng nhau, Hàn Tam Thiên xoay người một cái nằm trên ghế, nằm xuống ngủ.
Một giấc đến tận bình minh.
Khi Hàn Tam Thiên tỉnh lại, trên người đã có thêm một cái chăn lông, xoa huyệt thái
dương hơi đau, lại ngắm nhìn bốn phía, trên bàn bên cạnh có một chậu đồng đựng nước nóng hổi, khăn mặt cũng đã được nhún nước, đặt chỉnh tề bên trên chậu.
Bên cạnh, giường của Hàn Tam Thiên cũng được thu thập vô cùng sạch sẽ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.