🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn qua ánh mắt Hàn Tam Thiên lạnh như bằng, Phường Khôn không chỉ không sợ hãi chút nào, trái lại đứng nơi đó nhìn anh tràn ngập trêu tức.
"Thích thì tốt." Phương Khôn nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Ta biết Hàn Tam Thiên người có bản lĩnh. không nhỏ, lần trước ở địa khu Trung Nguyên, ta có nhiều người như thế mà cũng có thể ăn thiệt thòi trên tay người. Nhưng mà người thông minh chỉ thua thiệt một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai."
"Mười mấy tên cao thủ này mỗi một người đều có thể lấy một chống một ngàn, là sát thủ vương bài trong hoang mạc chế giới của ta."
"Phía dưới còn có mấy ngàn quân tinh nhuệ của nhà họ Phương, chỉ cần ngươi dám loạn. động một cái, ta bảo đảm ngươi thịt nát xương tan."
Nhẹ giọng nói xong những lời này, Phương Khôn nhịn không được buồn cười nhìn qua Hàn Tam Thiên, với hắn mà nói, bây giờ Hàn Tam Thiên chỉ là đồ chơi trong tay hắn mà thôi.
Anh thật sự có bản lĩnh, nhưng muốn làm
loạn trong địa bàn của nhà họ Phương thì cho dù là rồng đi nữa cũng phải chịu thua rắn đất.
Tô Nghênh Hạ hiểu rõ, Phương Khôn đang buộc Hàn Tam Thiên xuất thủ trước, như thế, hắn sẽ càng thêm có lý hơn, từ đó phải ra càng nhiều nhân mã vây công Hàn Tam Thiên, thậm chí trưởng lão khách quý ở đây và các cao thủ cũng sẽ cùng nhau tiến lên.
Nơi này có mấy vạn dân chúng, đâu đâu cũng có cao thủ, Hàn Tam Thiên không phải sẽ giống như dê vào miệng cọp sao?
Nghĩ đến đây, Tô Nghênh Hạ liều mạng nhìn
Hàn Tam Thiên lắc đầu, ra hiệu anh tuyệt đối không thể xúc động.
Nhưng mà Hàn Tam Thiên sẽ sợ sao?
Vì Tô Nghênh Hạ, đừng nói biết rõ núi có hổ, cho dù xem như hổ ở bên cạnh, Hàn Tam Thiên chắc chắn cũng sẽ bẻ gãy nanh vuốt của nó.
Nhìn thấy sắc mặt Hàn Tam Thiên đã không đúng, Phương Biểu và Sài lão bên kia sắc mặt kinh hãi, bọn hắn không rõ cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng chính là Băng Thần hiển nhiên lại tức giận.
"Phương Biểu, cuối cùng là chuyện thế nào?" Sài lão tiên sinh mấy bước đi đến bên. cạnh Phương Biểu, ở bên tai vội vàng mà nói.
Phương Biểu không trả lời, hắn cũng ngây ngốc, một giây trước còn tưởng rằng tân nương và Bằng Thần quen biết là chuyện đã thân càng thêm thân, nhưng nào biết mọi chuyện thay đổi, lập tức giương cung bạt kiếm.
"Khôn nhỉ." Phương Biểu tranh thủ thời gian. lên tiếng.
"Còn có các ngươi nữa, ai bảo các ngươi đi
lên, đi xuống cho ta." Phương Biểu nhìn đám người kia tức giận quát một tiếng.
Đám thủ vệ kia lập tức khó xử, nhao nhao nghiêng đầu nhìn về phía Phương Khôn, dù gia chủ lớn, nhưng bọn hắn là tử sĩ của Phương Khôn, tất nhiên là càng nghe lời Phương Khôn hơn.
Phương Khôn cười lạnh, gật gật đầu, phất phất tay, ra hiệu đám thủ vệ có thể lui xuống.
Nhưng khi nhìn thấy Phương Biểu muốn đi qua, Phường Khôn mượn cơ hội này nhẹ giọng trào phúng, nói: "Thế nào? Ngươi cho
rằng cha ta có thể bảo đảm mạng sống cho ngươi? Đúng vậy, có thể cha ta sẽ bảo vệ ngươi như bảo vệ một con rùa đen vậy, người chỉ cần rụt đầu lại là được, ta cũng không có hứng thú gì với chuyện sống chết của ngươi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.